Trừng phạt xong đám coi mạng người như cỏ rác này, Trần Thái Nhật dẫn theo Tiêu Mai, đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.
Lái xe tên Lý Huy, bốn mươi tuổi, thật thà hiền lành, là người địa phương.
Anh ta coi hai người như đôi vợ chồng mới cưới đang đi nghỉ dưỡng, hỏi han rất nhiệt tình.
“Hai người muốn đi đâu? Nếu muốn đi chơi thì tôi có thể giới thiệu cho vài chỗ”.
Trần Thái Nhật mỉm cười: “Lái xe Lý, nếu thuê xe anh cả ngày thì hết bao nhiêu tiền?”
Lý Huy hơi sững sờ, sau đó tỏ vẻ vui mừng.
Có mối ngon rồi đây!
“Ông chủ, một ngày bốn trăm năm mươi tệ”.
Trần Thái Nhật rút mười tờ tiền đỏ chót trong túi quần ra.
“Tôi có một nghìn tệ ở đây, hôm nay hai chúng tôi muốn đi một số chỗ mà không biết đường, làm phiền anh làm lái xe chuyên nghiệp một ngày vậy”.
Lý Huy nở nụ cười chất phác, run rẩy nhận một nghìn tệ, cười tươi như hoa.
“Cậu yên tâm đi, thành phố Phù Dung này không có chỗ nào tôi không dám đến cả! Chắc chắn tôi sẽ đưa cậu đi”.
“Địa điểm làm ăn lớn nhất của nhà họ Phó là ở đâu?”
Lý Huy sửng sốt, chớp mắt, hỏi thăm dò.
“Cậu Trần, cậu muốn đến đó làm gì?”
Trần Thái Nhật nắm tay Tiêu Mai ở bên cạnh, thờ ơ đáp.
“Đến phá dỡ”.
Lý Huy rùng mình, vội vàng trả tiền lại, lo lắng nuốt nước bọt.
“Cậu Trần, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chuyện này tôi không dám tham gia đâu! Nếu để người nhà họ Phó biết tôi dẫn các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659147/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.