Hoàng Bân và Hoàng Oánh cứ thế ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật.
Không lắc đầu mà cũng không gật đầu.
Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Ngơ luôn rồi à? Lên tiếng đi chứ!”
Anh vừa lên tiếng.
Phịch!
Hai người cùng quỳ xuống, còn không quan tâm đến vết bẩn chưa lau sạch trên mặt.
Cả người Hoàng Bân run lên, khuôn mặt không biết có phải bị một bát canh chua cay làm cho bị bỏng hay không mà làn da đỏ đến mức muốn nhỏ máu, nước mắt lã chã.
“Cậu Trần! Chúng tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tôi ăn nói không biết suy nghĩ, tôi đáng chết! Tôi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, xin cậu rộng lượng, đừng chấp loại người đê tiện như tôi, xin hãy tha cho tôi!”
Hoàng Oánh ở bên cạnh khóc càng thống thiết hơn, chắc đi tảo mộ tiết Thanh Minh cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Người anh em, tôi sai rồi! Là tôi không phân rõ trắng đen, đầu óc có vấn đề, tôi mới là đồ khốn kiếp! Nhà họ Hoàng có người tai to mặt lớn như cậu làm khách quý, đừng nói là ngồi ở ghế chủ vị của bữa tiệc, cho dù làm chủ nhà thì cũng được!”
Hoàng Thừa đứng ở phía sau bà ta, sắc mặt tối sầm lại
Cái đồ vô dụng này, quá đáng rồi đấy!
Tôi còn chưa chết đâu!
Trần Thái Nhật đứng từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác gì Kim Cương hiển thánh, không giận mà uy, giọng nói mang theo uy nghiêm khiến lòng người sợ hãi.
“Người ông bà cần xin lỗi không phải là tôi, mà là người nhà của ông bà ấy!”
“Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659117/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.