Ngay lúc bị vỗ đến mức lún xuống đất, Tiêu Vân Phi hoàn toàn sững sờ.
Không có cảm giác đau đớn, cũng không bị thương.
Thậm chí còn không có cảm giác mình bị tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, lồng ngực bị vùi vào đống gạch vỡ.
Tiêu Vân Phi bỗng hoàn hồn lại, tức giận nói.
“Trần Thái Nhật, cậu lại dám?”
Dứt lời, hắn vận hết công lực toàn thân.
Mặt đất quảng trường bỗng rung chuyển như có một sức mạnh khủng khiếp nào đó làm đất nứt toác.
Trần Thái Nhật bình thản cười nói.
“Nếu anh muốn canh giữ cổng chính của nhà họ Hoàng thì cứ đứng yên, không có chuyện gì đừng nhúc nhích”.
Dứt lời Trần Thái Nhật nhấc chân phải lên đạp xuống đất.
Ầm!
Một làn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lấy lòng bàn chân làm trung tâm, sau đó lan ra khắp các hướng, mặt đất ở quảng trường bỗng phồng lên trong giây lát, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Tiêu Vân Phi vốn dĩ đã làm giãn mặt đất xung quanh thân mình gần như nứt ra.
Kết quả một bước này của Trần Thái Nhật làm nó trở lại như cũ.
Mặt đất ở khắp quảng trường như bị xe lu cán qua, sau đó lại được đổ bê-tông lần nữa, vô cùng kiên cố!
Mặt Tiêu Vân Phi đỏ bừng, nếu tóc mà có mạch máu thì có lẽ quả đầu tóc bạc của hắn sẽ biến thành màu đỏ vì bị xuất huyết não.
Hắn cố hết sức thử lại ba lần.
Nhưng Tiêu Vân Phi phát hiện mặt đất không hề động đậy.
Lúc này hắn lại nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659115/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.