Chương trước
Chương sau
Sự việc xảy ra bất ngờ.
Lúc Hứa Uy và đàn em của hắn còn chưa kịp có phản ứng, thì Trần Thái Nhật đã lao vào trong hồ.
Sau đó, những người vây xem liền kêu lên kinh hãi.
Trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người.
Mặt hồ chỗ Trần Thái Nhật nhảy xuống đột nhiên dấy lên làn sóng cao bằng một người.
Một cái bóng đen dưới nước, dùng tốc độ chẳng khác gì xe mô tô, chỉ trong ba giây đã bơi tới chỗ Hoàng Thanh Uyển.
Sau một tiếng kêu thảm thiết, Hoàng Thanh Uyển liền chìm xuống nước, tình hình nguy cấp.
Lúc này Trần Thái Nhật đang ở dưới nước, hai mắt sáng quắc, sắc mặt nghiêm túc, nhìn xuống nơi sâu hơn ở dưới hồ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng xuyên qua mặt hồ chiếu xuống dưới, tuy bị phân tán, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Một bóng dáng yêu kiều đang chậm rãi chìm xuống, như một nàng tiên cá đang ngủ say, có sự xinh đẹp khác lạ, chính là Hoàng Thanh Uyển vừa bị ngã xuống.
Từng tia màu đỏ tươi từ bắp chân Hoàng Thanh Uyển chậm rãi hòa vào làn nước xung quanh, nhìn vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt Trần Thái Nhật nghiêm túc, bơi nhanh về phía Hoàng Thanh Uyển.
Chỉ trong chớp mắt, anh như một con cá cờ lao vào nước, bơi với tốc độ cực nhanh, lập tức tới trước mặt cô ta.
Nhìn từ xa không rõ, lại gần thì Trần Thái Nhật mới phát hiện điều bất thường.
Chỗ bắp đùi bị thương của Hoàng Thanh Uyển, làn da nổi lên màu xanh tím kỳ lạ, hơn nữa còn đang lan lên trên đùi.
Ám khí tấn công! Hơn nữa còn có độc!
Trần Thái Nhật chẳng nói chẳng rằng, chìa tay ra, nhanh như chớp điểm trúng ba chỗ là bắp đùi, dưới sườn và phần bụng của Hoàng Thanh Uyển, để ngăn độc tố lan ra theo mạch máu.
Anh nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại không xương của Hoàng Thanh Uyển vào lòng.
Lúc này, trên khuôn mặt người đẹp đã không còn vẻ cười như không cười nữa, mày hơi nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, ngũ quan tinh xảo như tạc.
Trần Thái Nhật đưa mắt nhìn quanh, dựa theo dấu vết gợn sóng dưới nước để tìm nguồn gốc ám khí khi nãy.
Không đến một giây, mắt anh lóe lên, xác định được phương hướng, móc một đồng xu trong túi quần ra.
Bụp!
Một tiếng động nặng nề vang lên dưới nước.
Một luồng ánh sáng màu bạc rạch một tia chớp dưới nước, khiến sóng nước xung quanh chấn động, trong chớp mắt đã lao lên khỏi mặt nước, tiếng xé gió vô cùng sắc nhọn, bay về một hướng nào đó.
Làm xong tất cả mọi việc, Trần Thái Nhật ôm chặt Hoàng Thanh Uyển vào lòng, một tay ôm phần lưng mềm mại của người đẹp, một tay vòng qua đôi chân thon dài thẳng tắp tuyệt đẹp.
Xúc cảm từ làn da không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Thái Nhật.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như đông cứng lại.
Một luồng sức mạnh to lớn tích lũy trong người Trần Thái Nhật.
Mặt hồ bắt đầu lăn tăn gợn sóng, nước hồ chảy xiết theo quy luật.
Lúc này, trên cây cầu.
Mọi người vây xem đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng, dường như bị thứ gì đó níu lấy trái tim.
Cảm giác này chỉ trong chớp mắt đã lên đến cực đại.
Rào!
Mặt hồ bên dưới cây cầu đột nhiên tách ra!
Một cột nước lao thẳng lên trời, như một thác nước đi ngược lại trọng lực, vọt lên mây xanh.
Ai nấy mắt chữ A mồm chữ O, lúc này, đến các du khách quanh hồ Tây Tử cũng dừng bước chân, nhìn về phía cây cầu như đang chứng kiến phép màu.
Cột nước bay lên trời, lúc lên đến độ cao hơn hai mươi mét thì đột nhiên tách ra.
Từng luồng bọt nước hình tròn văng tung tóe khắp nơi, phủ kín nửa bầu trời.
Bọt nước, không khí, mặt trời khúc xạ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chiếc cầu vồng to lớn vắt ngang bầu trời.
Dưới ánh mặt trời, trên mặt hồ, bảy sắc màu rực rỡ, một bóng người cao to bay ở giữa cầu vồng, Trần Thái Nhật đón ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống cây cầu.
Xung quanh im lặng không một tiếng động.
Mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn.
Rất nhiều chàng trai cô gái, những người bình thường đều nhìn người đàn ông đang khoác ánh cầu vồng, bọt nước trên mái tóc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ồ!
Mọi người lập tức ồn ào.
“Vãi! Người này từ dưới hồ lao thẳng lên trời sao?”
“Quay phim chắc! Hiệu ứng lố quá đấy!”
“Có phải mắt tôi có vấn đề không? Có cần phải hoành tráng thế không?”
“Hình như trong lòng anh ta còn ôm một cô gái!”
“Chính là người đẹp vừa bị ngã xuống lúc nãy đấy!”
“Lãng mạn quá!”
Các cô gái xung quanh đều tỏ vẻ si mê, trong mắt thiếu mỗi hiện hình trái tim, rõ ràng bọn họ đều mong muốn người được Trần Thái Nhật ôm trong lòng chính là mình.
Trần Thái Nhật giống như thiên sứ hạ phàm, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng màu vàng.
Chân khí toàn thân lưu chuyển.
Một luồng sóng nhiệt bốc lên, nhiệt độ trên da lập tức tăng lên hơn năm mươi độ.
Nước trên người trong vòng mấy giây đã bốc hơi, cả người lại khô ráo.
Hoàng Thanh Uyển trong lòng anh, tóc vẫn hơi ướt, khuôn mặt bị nước hồ rửa trôi son phấn, chỉ còn mặt mộc, giày cũng đã rơi mất, đôi chân đẹp trắng nõn nà vắt vẻo ngoài cánh tay.
Tề Vũ và Genko đã xông tới, không ít người trên cầu cũng xúm lại.
Trần Thái Nhật giơ ngón tay đặt lên mũi Hoàng Thanh Uyển.
Đã ngừng thở.
Ánh mắt Trần Thái Nhật trở nên nghiêm túc.
Anh đặt Hoàng Thanh Uyển xuống đất, đặt bàn tay phải lên vị trí dưới lồng ngực, trên vùng bụng, chậm rãi ấn xuống, truyền vào một luồng hơi ấm.
Khụ! Phụt!
Hoàng Thanh Uyển phun ra một dòng nước đục.
Nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Chắc là trước khi Trần Thái Nhật ra tay, độc trên bắp chân đã nhanh chóng lan vào sâu kinh mạch.
Anh lập tức đưa ra quyết định, không hề do dự.
Trần Thái Nhật nâng bắp chân trần của Hoàng Thanh Uyển lên, nhìn vết thương hơi tím trên làn da trắng như ngọc, rồi kề miệng vào.
Hút mạnh một cái!
Một chất lỏng mằn mặn tràn vào khoang miệng, mang theo mùi thuốc gay mũi.
Trần Thái Nhật không hề dừng lại, hút hết toàn bộ máu độc ra.
Nhưng anh không nhổ ra mà nuốt thẳng vào bụng.
Từng giọt máu độc màu tím men theo rìa vết thương trên bắp chân của Hoàng Thanh Uyển, nhỏ xuống đất.
Xèo.
Một làn khói trắng, cây cầu lát đá xanh lập tức bị máu độc làm cho tan chảy thành một cái hố nhỏ.
Genko đứng bên cạnh nhìn mà kinh sợ, kéo lấy Tề Vũ.
“Chủ nhân giải độc cho cô ta như vậy, liệu có bị trúng độc không?”
Vẻ mặt Tề Vũ bình tĩnh hơn nhiều, ôm vai Genko an ủi.
“Cô yên tâm đi, cơ thể của ông chủ, cho dù là uống axit sunfuric thì cũng như uống nước lã thôi”.
Mọi người xung quanh đều há hốc miệng, ai nấy đều chậc lưỡi khen ngợi cách giải độc đơn giản trực tiếp này của Trần Thái Nhật.
Chưa đến vài phút, Trần Thái Nhật liền cảm thấy mùi vị trong miệng thay đổi.
Anh rời miệng khỏi bắp chân Hoàng Thanh Uyển, quan sát thật kĩ.
Máu ở chỗ vết thương đã biến thành màu đỏ bình thường.
Tề Vũ vội vàng bước lên, lấy một lọ thuốc bột cầm máu luôn mang bên mình ra, rắc lên bắp chân Hoàng Thanh Uyển.
Máu lập tức ngừng chảy.
Lồng ngực của Hoàng Thanh Uyển lại phập phồng.
“Phù!”
Chóp mũi người đẹp khẽ run rẩy, miệng hơi hé, cuối cùng cũng thở lại.
Mọi người bên cạnh nhìn thấy thế, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hay quá!”, không biết là ai dẫn đầu, một người lớn tiếng khen hay, vỗ tay bôm bốp.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Thái Nhật mang theo sự khâm phục và sùng kính.
Đây mới gọi là dũng cảm!
Đây mới gọi là xả thân vì người khác chứ!
Đúng lúc này, một giọng nói không được hòa nhã lắm vang lên.
“Đặt Tiểu Uyển xuống, tôi sẽ đưa cô ấy về khách sạn, những người không liên quan có thể biến được rồi đấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.