Vừa dứt lời, đám đông bỗng xuất hiện một trận náo loạn.
Tiết Phi càng tỏ ra không thể hiểu nổi.
“Anh Trần, anh đang nói gì vậy? Đó là sư phụ của tôi, ông ấy đã lớn tuổi, không biết nhiều về điện thoại lắm”.
Trần Thái Nhật nhướng mày nói: “Ổ? Cậu chỉ xem người nào là sư phụ cậu?”
Tiết Phi ngơ ngác xoay người lại chỉ: “Anh xem, người vừa nói đó chẳng phải là… Hở? Sư phụ chạy đâu rồi?”
Trang chủ sơn trang Thất Tú - Khúc Lam Phi lộ ra vẻ khinh miệt, thản nhiên vung tay áo.
Một chiếc bông tai bằng bạc lóe sáng kèm theo tiếng gió vút một cái bay về hướng nào đó.
“A!”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét vang lên từ xa.
Tiết Phi biến sắc, vội vã chạy đến.
“Sư phụ!”
Trần Thái Nhật vung tay về phía trước.
“Đi thôi, chúng tôi cũng muốn đi xem”.
Dường như bảy vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật đã đoán được sẽ xảy ra chuyện gì nên cùng đi theo Trần Thái Nhật đến bảo điện Đại Hùng.
Tại quảng trường trong Đại Lâm Tự, một người trung niên mặc áo gió màu vàng, để tóc ngắn đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Tiết Phi ngạc nhiên và lo lắng liên tục hỏi.
“Sư phụ! Sư phụ, sư phụ sao vậy? Lúc nãy chẳng phải người đang ở trong chùa sao? Sao lại ra ngoài, sao lại bị thương?”
Trần Thái Nhật bước đến, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Tiết Phi, đứng dậy đứng sang một bên đi, tôi muốn nói vài lời với sư phụ cậu”.
Trên gương mặt trẻ tuổi của Tiết Phi bỗng loé lên vẻ oán hận. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659058/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.