Sắc mặt Phùng Linh Nguyệt vô cùng hoảng hốt.
“Chủ nhân! Nguy hiểm!”
Còn ả đàn bà vũ công đối diện lại tỏ vẻ hưng phấn vô cùng, muốn hét lên sung sướng.
Trần Thái Nhật chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, trong một phần một trăm giây, đầu ngón tay trái của anh bắn ra nhanh như chớp.
Vèo.
Một đồng tiền xu bắn ra như viên đạn, vạch một đường vòng cung màu bạc trước mắt.
Keng keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên rõ ràng.
Cạch!
Đồng xu ghim vào tường phòng bao, sâu không thấy được.
Trên mặt đất, hai cây kim nhỏ màu tím đã gãy làm bốn đoạn, tấm thảm xung quanh phát ra tiếng xèo xèo, nhanh chóng rữa nát.
Trong chớp mắt này, Trần Thái Nhật vẫn ung dung bình thản.
Lồng ngực Phùng Linh Nguyệt phập phồng dữ dội, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại nhìn, gã tử sĩ kia đã miệng trào máu tươi, ngoẹo đầu, chết tại chỗ.
Ả tử sĩ khẽ há miệng, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật chẳng khác gì nhìn một sinh vật bí ẩn, vừa khó hiểu vừa sững sờ.
“Đây chính là… vô địch sao?”
Khuôn mặt Trần Thái Nhật vẫn bình thản, ngón tay búng một cái giữa không trung.
Vù vù!
Lại hai đồng xu nữa bắn ra, mang theo tiếng gió sắc nhọn, mục tiêu chính là thi thể của gã tử sĩ kia.
Rắc!
Hai tiếng kêu giòn tan.
Thi thể đang ngồi đối diện bỗng chốc như tan rã, xương cốt dường như đã vỡ vụn, mềm oặt dưới đất, không còn hình người.
Trần Thái Nhật quay đầu nói với Phùng Linh Nguyệt: “Tử sĩ Đông Đảo có thói quen tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659032/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.