Chương trước
Chương sau
Trình Duy Lực hoàn toàn kinh hãi, khoé miệng run rẩy, nửa ngày trời mới thốt ra được một câu.
“Anh… anh không thể nhìn thấy nhiều như thế…”
Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên: “Anh giao dịch mấy trăm lần trên máy tính, số hiệu của mỗi lần giao dịch tôi đều nhớ rõ trong đầu, có cần tôi đọc ra cho anh nghe không?”
Trình Duy Lực nuốt nước bọt, gương mặt bình tĩnh liền tái mét chỉ trong nháy mắt.
“Chuyện này không thể nào! Tôi cố ý mỗi phút đổi ba lần giao diện, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ màn hình đã thay đổi cả nghìn lần, người bình thường sao có thể ghi nhớ nhiều đến thế? Nếu cứ nhìn chằm chằm vào đó thì mắt đã mù từ lâu!”
Tề Vũ đi giày cao gót tiến đến bên cạnh Trần Thái Nhật, hai tay chống nạnh, vẻ mặt khinh thường.
“Anh cảm thấy ông chủ của tôi chỉ là người bình thường thôi à?”
Trình Duy Lực run lẩy bẩy, không thốt nên lời.
Trần Thái Nhật lạnh lùng cất lời:
“Số tiền hàng chục tỷ mà anh biển thủ kia là số tiền mồ hôi nước mắt làm việc, tăng ca thậm chí là dùng sức khoẻ và tính mạng để đổi lấy của biết bao con người trên cả nước”.
“Họ đã cho phép anh sử dụng chưa? Số tiền hơn ba tỷ mà anh kiếm được, đã bao giờ anh nghĩ đến chuyện cho bọn họ dù chỉ một đồng hay chưa?”
“Mấy nhà đầu tư nhỏ và người bình thường bị anh dùng số tiền lớn cướp trắng hơn ba tỷ trên thị trường cổ phiếu, ngoại hối, trái phiếu kia, anh không hề có một chút cảm giác có lỗi nào với bọn họ à?”
Sau khi hỏi liên tiếp vài câu, Trần Thái Nhật dừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói tiếp:
“Số tiền kiếm được bằng cách này quá bẩn thỉu!”
Cùng với những lời chất vấn của Trần Thái Nhật, gương mặt đầm đìa mồ hôi của Trình Duy Lực dần dần từ hoảng hốt trở nên ngờ vực, lại từ ngờ vực trở nên ngỡ ngàng.
Cứ giống như đang không ngừng tự chất vấn bản thân.
Cuối cùng, Trình Duy Lực bị áp lực tâm lý to lớn khủng khiếp đè bẹp.
Một người đàn ông to lớn đột nhiên bật khóc, quỳ phịch xuống trước mặt Trần Thái Nhật.
“Tôi… tôi thua rồi…”
Biểu cảm của Trần Thái Nhật không hề thay đổi.
Chuyện sinh tử cũng chỉ như áng mây trôi, so với trải nghiệm thịt nát xương tan ở chiến trường biên giới thì mấy trò lừa lọc, trộm cắp trong xã hội bây giờ thật sự không đáng để nhắc đến
“Không nên lấy thì trả lại là được rồi, số tiền bảy triệu kia là anh tự kiếm được bằng năng lực của mình, Tề Vũ, coi chừng cho tới khi anh ta làm xong, tôi ra ngoài trước đây”.
Vào khoảnh khắc Trần Thái Nhật quay người định đi, Trình Duy Lực đột nhiên vươn tay ra ngăn lại, sao đó mạnh mẽ cúi đầu.
“Anh Trần, tôi hy vọng có thể đi theo anh!”
Vừa nghe thấy lời này, Trần Thái Nhật hơi sững sờ.
“Bây giờ tôi không cần anh làm gì cả, nếu như có chuyện thì tôi sẽ lại liên lạc với anh”.
Trình Duy Lực vội vàng lắc đầu: “Tôi không cần tiền! Tôi chỉ cảm thấy làm việc cho anh có thể khiến người ta phá vỡ được giới hạn của mình để trở nên có giá trị hơn!”
“Tôi đắm chìm trong kỹ năng hacker hai mươi lăm năm, vẫn luôn cho rằng ngoài kiếm tiền ra thì những mục tiêu khác cũng không có gì quan trọng. Nhưng hôm nay, anh đã dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết không phải như vậy!”
Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày: “Không kiếm tiền thì anh muốn làm gì nữa?”
Trình Duy Lực nghiêm túc, nét mặt không có vẻ giả dối: “Tôi muốn làm vài việc, những việc có tính thách thức và có ý nghĩa thật sự, tôi cảm thấy anh có thể chỉ bảo tôi!”
Trần Thái Nhật chậm rãi thu bước chân lại, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt, đưa tay sờ cằm, nghĩ ngợi một chút.
Đột nhiên, khoé miệng anh nở một nụ cười.
“Hai mươi quốc gia hàng đầu thế giới hiện nay, mỗi một quốc gia đều có một danh sách tên các tử sĩ với biệt hiệu “Vĩnh viễn không tồn tại”, anh có thể đánh cắp danh sách đó từ kho dữ liệu được không?”

Bốn ngày sau, ở thành phố Minh Dương thuộc tỉnh Trung Châu.
Thời tiết trong xanh, cái lạnh cận kề ngày Tết không làm xua tan đi sự cuồng nhiệt của đám đông thành phố.
Là một trong mười lăm thành phố lớn của Hoa Hạ, cảnh tượng phồn hoa tại nơi này khiến cho người ta hoàn toàn choáng ngợp.
Hàng trăm toà nhà cao tầng đang xây dựng, trạm xe, khu thương mại đều chật ních người.
Xe cộ qua lại như mắc cửi, tàu điện ngầm luôn đông đúc, tất cả đều thể hiện rõ sức sống của một thành phố lớn.
Trong khu thương mại trung tâm thành phố Minh Dương có một toà tháp đôi, tạo hình kỳ dị, giống như hai đầu tên lửa đang bay lên trời.
Tám mươi tầng cao tít trời mây.
Nơi đây chính là toà tháp đôi Dương Thiên - trụ sở chính công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Dương Thị, thuộc quyền sở hữu của gia tộc giàu có nhất tỉnh Trung Châu.
Hôm nay là ngày tụ họp của các ông lớn năm tỉnh Trung Châu, Đông Bằng, Lâm Giang, Nam Hồ và Vân Trung.
Hiệp hội các doanh nghiệp năm tỉnh sẽ do chủ nhà năm nay – nhà họ Dương của tỉnh Trung Châu phụ trách tổ chức tiệc chiêu đãi để cùng nhau tiến hành thảo luận các kế hoạch lớn.
Nhà họ Dương là gia tộc giàu có số một của tỉnh Trung Châu, quy cách và nghi thức tiếp đón đương nhiên cũng ở mức độ cao cấp.
Bên dưới toà tháp đôi là vườn hoa xinh đẹp, bãi đỗ xe sang trọng và các biển chỉ dẫn. Chỉ tính riêng những nhân viên phụ trách chỉ dẫn đường đã lên đến gần một nghìn người.
Ở thảm đỏ bên ngoài bãi đỗ xe, gia chủ Dương Vệ Đông của nhà họ Dương, năm nay đã gần bảy lăm tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn rất khoẻ mạnh minh mẫn.
Đại diện đám con cháu nhánh chính và nhánh phụ của nhà họ Dương xếp thành hai hàng trái phải thể hiện sự đón tiếp của thế hệ mới nhà họ Dương.
Trong đó có Dương Hồng và Dương Hưng!
Dương Hưng là con trai út của Dương Vệ Đông, vì có thân phận thuộc nhánh chính nên nắm giữ nhiều quyền uy nhất so với đám con cháu bằng vai vế trong gia tộc.
Còn Dương Hồng lại là đại diện xuất sắc trong số đám con cháu đi ra ngoài mở rộng sản nghiệp cho gia tộc, trước mặt gia chủ cũng rất có tiếng nói.
Dương Hưng nhìn Dương Hồng đứng bên cạnh mình đang hơi lo lắng, khẽ nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Dương Hồng, cậu đừng bày ra bộ dạng chưa nhìn thấy thế giới bao giờ nữa được không, đợi lát nữa người ta đến sẽ cho rằng nhà họ Dương chúng ta đều là một lũ nhà quê đấy!”
Có lẽ đã quá quen với cách nói chuyện của Dương Hưng nên Dương Hồng không đáp trả lại, chỉ giải thích bừa một câu:
“Lát nữa sẽ có một nhân vật lớn đến, cậu ấy chỉ nói hôm nay sẽ tới đúng giờ, cũng không cần cho xe đi đón, tôi sợ giữa chừng xảy ra sự cố thì không đảm đương nổi”.
“Nhân vật lớn? Mấy ông lớn của năm tỉnh đều có xe riêng đưa đón, làm gì có nhân vật lớn nào cần chúng ta đi đón đâu?”
Dương Hồng nhìn dáng vẻ muốn hỏi cho ra lẽ của hắn, chỉ đành lên tiếng: “Là ông lớn của thành phố An Thành, người đứng đầu công ty đầu Tư Thẩm Ký – Trần Thái Nhật”.
Vừa nghe thấy vậy, biểu cảm của Dương Hưng lập tức trở nên khó coi.
“An Thành? Đó không phải thành phố cấp thấp của Trung Châu chúng ta hay sao? Tên ranh con đầu sỏ của cái nơi bé tí này là do thằng khốn nạn nào mời đến tham gia hội nghị?”
Dương Hồng nghe vậy, dù cho tính khí có tốt thế nào đi nữa cũng không nhịn được mà đáp lời: “Là tôi mời đấy! Sao hả? Đó là vị khách quý dù có tiền cũng không mời tới nổi, đặc biệt đến vì thể diện của nhà họ Dương và Trung Châu đấy!”
Dương Hưng dè bỉu, nhìn Dương Hồng từ trên xuống dưới một lượt: “Đọc sách đến ngu người rồi à, nhà họ Dương ở Trung Châu chúng ta còn cần người khác tạo thể diện cho à? Mẹ kiếp, còn là một người An Thành, đúng là mất mặt!”
“Anh!”
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!”, Dương Vệ Đông không giận mà vẫn oai nghiêm lên tiếng quát.
“Đã là lúc nào rồi, lần này ông trùm ba tỉnh đã âm thầm liên kết lại, rõ ràng có ý đồ muốn gây khó dễ cho nhà họ Dương chúng ta ở trong hiệp hội doanh nghiệp, đã là thời khắc nguy cấp của gia tộc rồi mà hai đứa còn có tâm tư để đấu đá nội bộ à?”
“Tiểu Hồng đã báo cho bố chuyện Trần Thái Nhật rồi, là bố đồng ý, có thêm một sự trợ giúp từ bên ngoài thì càng tốt, huống hồ cũng đều là người Trung Châu”.
Dứt lời, gương mặt của Dương Vệ Đông không có bất cứ dáng vẻ nhẹ nhõm hay an tâm gì.
Gần đây, áp lực của nhà họ Dương thật sự quá lớn.
Nhân viên nòng cốt bị uy hiếp, không thể không rút lui, sản nghiệp bị liên kết chèn ép đã hao hụt đi rất nhiều.
Xem ra cũng chỉ đành dặn lòng thỏa hiệp trên một số lợi ích nào đó.
Còn về Trần Thái Nhật, Dương Vệ Đông không có bất cứ hy vọng gì, chỉ là thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, vả lại cũng không ảnh hưởng đến tài sản của tổ tông nhà họ Dương.
“Người nhà họ Lâu ở Đông Bình và nhà họ Hoàng ở Lâm Giang tới!”, một tiếng hô vang lên.
Chỉ nhìn thấy hai hàng xe từ xa tiến đến.
Một đoàn mười chiếc Rolls-Royce Phantom cấp tổng thống, dáng xe dài rộng, logo nhỏ hình người ở phía đầu xe cùng chậm rãi lái tới.
Đoàn còn lại là mười chiếc xe Bentley Continental GT thống nhất với logo chữ B hình đôi cánh thiên thần, vô cùng bắt mắt đi theo ngay sau.
Cạch! Cạch!
Một loạt âm thanh mở cửa xe vang lên.
“Ôi chao, ông Dương, đã lâu không gặp rồi, ha ha ha!”
“Gia chủ Dương, lâu quá không gặp!”
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, trông rất khoẻ mạnh, vừa xuống xe Bentley đã mang theo nụ cười bước đến.
Gia chủ Hoàng Thừa của nhà họ Hoàng tỉnh Lâm Giang đã hơn sáu mươi tuổi, chân có chút vấn đề, chống gậy và được một cô gái trẻ xinh đẹp dìu đi, cụ ta bước xuống từ trên xe Rolls-Royce rồi cất tiếng chào hỏi người nhà họ Dương.
“Khách quý tới nhà, thật là vinh hạnh quá!”
Nếp nhăn trên mặt Dương Vệ Đông dồn lại một đống, đổi lại một nụ cười hoà hoãn, vội vàng nghênh đón.
Hai gia tộc này đều là kẻ thù, nhưng bên ngoài thì vẫn không thể trực tiếp lật mặt…
Hoàng Thừa bước đến gần, nhìn đám con cháu nhà họ Dương một lượt, gật đầu nói: “Ồ, đều là thanh niên tài giỏi, gia chủ Dương, giới thiệu với ông, đây là cháu gái tôi, Hoàng Thanh Uyển”.
“Chào ông Dương ạ”.
“Chào cháu, chào cháu”.
Hoàng Thanh Uyển khí chất thanh cao, đeo một đôi khuyên tai ngọc trai, thân hình mảnh mai thon thả, ngũ quan xinh đẹp không thô tục, trông rất đặc sắc, thu hút ánh nhìn của rất nhiều thanh niên xung quanh.
Khoảnh khắc Dương Hưng nhìn thấy Hoàng Thanh Uyển, nước miếng suýt thì rớt cả ra ngoài.
Mấy người đang chào hỏi thì đột nhiên lại nhìn thấy hai đoàn xe tiến tới.
Một đoàn toàn là xe Maserati Quattroporte và một đoàn toàn là Land Rover Range Rover.
Hai đoàn người vừa xuống xe đã đứng cách xa và nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi bên cứ như đang oán hận lẫn nhau.
Trong đó người đàn ông có cặp mắt mảnh dài, thân hình hơi gầy chính là gia chủ Phó Vân Đào của nhà họ Phó tỉnh Nam Hồ, người có bộ râu quai nón dài với khí chất có phần lỗ mãng bên cạnh chính là ông trùm Nghiêm Xung của tỉnh Vân Trung.
“Gia chủ Phó, gia chủ Nghiêm, mau tới đây, đã lâu không gặp”.
Hai người đó nhìn thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ lập tức bước thẳng lên trước.
Dương Vệ Đông thấy người đã tới đông đủ, gật đầu nói:
“Nếu mọi người tới cả rồi thì mời các vị lên nhà hàng trên tầng cao nhất dùng bữa, chắc hẳn mọi người cũng đã đói rồi”.
Nói xong, đám người xoay lưng định rời đi.
Dương Hồng đứng bên cạnh, vội vàng nói:
“Gia chủ! Cậu Trần vẫn chưa đến mà!”
Dương Vệ Đông sững sờ: “Trần gì…ồ, cậu ta à, ở đây đều là khách quý, không thể để mọi người ở ngoài chỉ để đợi một mình cậu ta, đi vào trước đi”.
Dương Hồng sắp phát điên lên, ở đây chỉ có mình anh ta biết nếu như thất lễ với Trần Thái Nhật thì hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng nổi!
Đúng vào lúc này, Hoàng Thanh Uyển đột nhiên giơ tay chỉ lên trời, giọng điệu kinh ngạc:
“Mọi người nhìn kìa, trên trời có một chiếc phi thuyền hình như sắp đáp xuống mặt đất!”
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.