Lạch cạch. 
Chiếc tẩu thuốc trong miệng Hà Cuồng rơi xuống đất. 
Cao thủ hạng bốn với mái tóc vốn đang dựng đứng, toàn thân tỏa ra sát khí, bỗng chốc rơi vào trạng thái đứng hình. 
Vẻ ngạo mạn của Hà Cuồng đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối. 
Hiện giờ Trần Thái Nhật và Hà Cuồng chỉ cách nhau nửa mét, gần như giơ tay ra là có thể chạm vào nhau. 
Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ uể oải, hai tay đút túi quần, đứng nguyên tại chỗ. 
Phì. 
Anh khẽ nhổ mảnh vụn của thanh đao ra. 
Hà Cuồng cứ trơ mắt ra nhìn, trong tay chỉ còn lại mẩu đao dài bằng lòng bàn tay, vẫn chưa có bất cứ phản ứng gì, nhìn chẳng khác gì một thằng ngốc. 
Trần Thái Nhật hơi mất kiên nhẫn. 
“Mất vũ khí thì không biết đánh nữa à?” 
Câu nói này như đột nhiên đánh thức Hà Cuồng. 
Cuối cùng ánh mắt hắn cũng có chút thần thái của con người, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào. 
“Mày… mày đã làm gì với đao của tao?” 
“Đổi thanh khác cứng hơn đi”. 
Hà Cuồng sững sờ mấy giây, sau đó trên người hắn bắt đầu xuất hiện sự thay đổi kỳ dị. 
Trong mắt Trần Thái Nhật, kinh mạch và khí kình toàn thân Hà Cuồng đã có sự thay đổi về chất. 
Sau khi đao bị cắn nát, khí thế của Hà Cuồng bỗng tăng lên. 
Vẻ mặt hắn đầy ngạc nhiên và vui mừng, khuôn mặt lại tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn đứng dậy. 
“Ha ha ha! Hóa ra không có đao mới đạt được người đao hợp nhất thực sự! Đúng là trời giúp ta mà!” 
Khí kình trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659011/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.