Chương trước
Chương sau
Mọi người đều sững sờ.
Dương Hồng và vợ kinh hãi tới mức suýt hét lên.
Trong hoàn cảnh này, khi tầm nhìn bị chặn lại, họ hoàn toàn không dám làm gì cả, chỉ có thể đứng ở giữa để đám vệ sĩ bảo vệ.
Bây giờ chỉ cần Trần Thái Nhật phát ra bất kỳ tiếng động nào, họ liền bị doạ sợ mất hồn mất vía.
"Lôi Lôi bị kề dao vào cổ sao?"
Tân Minh Lệ gần như ngất đi vì sợ hãi.
Kẻ bắt cóc vẫn hết sức điềm nhiên, không trả lời.
Trần Thái Nhật khịt mũi lạnh lùng, vung tay ra.
Keng!
Đồng tiền xu lấp lánh ánh bạc chói lọi bay lên không trung rồi đập vào một góc.
Keng, keng, keng, keng!
Tiếng kim loại va đập vang lên.
Phụt!
Dường như có nghe thấy tiếng dao cùn cứa vào thịt cách đó không xa.
"A!"
Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên.
“Chết tiệt!”, rầm một tiếng, hai bóng đen mạnh mẽ đột nhiên nhảy ra từ trong tối, kéo theo một đứa trẻ đang hôn mê bất tỉnh.
“Lôi Lôi!”, vợ chồng Dương Hồng lập tức nhìn thấy cô bé mặc đồng phục học sinh màu hồng bị bắt ở giữa.
Vân Sở Sở không khỏi thốt lên, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng vô cùng.
Hai người đàn ông to lớn, cầm một con dao hai thước lạnh lẽo trong tay, chúng hơi khom người, nghiêng về phía trước, đồng thời hướng mũi dao về phía đối diện, thực hiện tư thế phòng thủ tiêu chuẩn.
Trong đó tên côn đồ dáng người thấp bé, mắt hẹp và dài, mặt đã đầm đìa mồ hôi.
Nhìn kỹ lại, vợ chồng nhà họ Dương và ba người vệ sĩ không khỏi kinh ngạc.
Trong miệng tên côn đồ lùn ngậm một con dao, bàn tay phải từ chỗ cổ tay bị chặt đứt lìa!
Tại chỗ cổ tay bị đứt, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, đọng lại thành một vũng đỏ lòm.
Những kẻ côn đồ như gã đúng là không giống người thường, bị thương nặng, cổ tay đứt lìa cũng nghiến răng, nhất quyết không hét lên.
Gương mặt của tên côn đồ cao to đầy hung tợn và độc ác, gã nhìn mấy người Trần Thái Nhật, ánh mắt sắc như lưỡi dao, gằn giọng nói:
"Chử Đại, Chử Nhị này từ khi bước chân vào giới giang hồ, chưa từng phải chịu tổn thất lớn đến thế này! Đứa nào dùng ám khí hại anh em tao? Đứng ra ngay!"
Khi ba vệ sĩ bên cạnh Trần Thái Nhật nhìn thấy vậy, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên hưng phấn.
Chỉ có hai tên côn đồ thôi sao?
Ba vệ sĩ nhà họ Dương nhìn nhau rồi chậm rãi đi về phía trước.
Soạt.
Chiếc gậy thép không gỉ, dài một mét rưỡi, dễ dàng đập vỡ gạch, đá, ngay cả một người trưởng thành khỏe mạnh cũng có thể bị liệt chỉ bằng một cú đánh.
Dao của đối phương ngắn, lại còn mang theo một cô gái nhỏ, ảnh hưởng rất lớn đến hành động của gã.
Trên đường đến đây, nhà họ Dương hứa với họ rằng nếu giải cứu thành công cô bé sẽ được trả công năm mươi triệu!
Có tiền sai quỷ cũng được.
Người đứng đầu đội vệ sĩ là một người đàn ông vạm vỡ, cao một mét chín mươi, anh ta nhìn Trần Thái Nhật với vẻ phòng bị, bước đi chậm rãi.
Trần Thái Nhật lạnh nhạt nói:
“Các anh muốn xông lên cứu người thì cứ làm đi".
Nghe vậy, ánh mắt của ba người vệ sĩ đều sáng lên, nhìn về phía hai tên côn đồ đối diện như nhìn thấy vàng, cứ thế bước thẳng!
"Cùng lên đi!"
Thân thủ của ba người vệ sĩ cũng không tồi, xông ra từ ba hướng về phía gã côn đồ đứng đầu, nhưng mục tiêu lại là gã bị chém đứt cổ tay.
Tận dụng cơ hội này!
Anh em nhà họ Chử đột nhiên im bặt, hai mắt trợn trừng, hô hấp như ngưng trệ, khiến người khác có cảm giác bọn chúng càng thêm nguy hiểm.
Ba người vệ sĩ cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng bằng thân thủ tốt, họ chạy đến chỗ hai tên côn đồ gần như trong nháy mắt.
Ba thanh thép dày sắp giáng xuống tên bắt cóc lùn.
Đột nhiên, bóng dáng của hai tên côn đồ trở nên mơ hồ.
Hai mũi dao thẳng tắp giao nhau trên không trung, trong nháy mắt, anh em nhà họ Chử thay đổi vị trí.
Rắc!
Một chuỗi âm thanh như tiếng thép gãy vang lên.
Ba người vệ sĩ đứng sững lại, không thể tin được khi thấy thanh thép trong tay chỉ còn một nửa.
Nhà họ Dương đứng ở phía sau cũng chết lặng.
Chỉ trong nháy mắt!
Ba người vệ sĩ được thuê với giá cao thậm chí còn không thể tước được dao của đối phương!
Hai tên côn đồ họ Chử lợi dụng lúc ba người còn đang ngơ ngác liền ra tay với tốc độ cực nhanh.
Ngực, cổ và dưới xương sườn.
Bọn côn đồ đánh mạnh vào chỗ hiểm của ba người vệ sĩ, khiến họ ngã xuống đất ngay lập tức, bất tỉnh nhân sự.
Toàn bộ quá trình mất chưa đầy ba giây!
Tên côn đồ có vóc dáng cao tên Chử Đại điên cuồng cười lớn: "Ha ha ha, lão Nhị, bây giờ còn có thêm ba con tin. Xem ra hôm nay chúng ta có thể rời đi thuận lợi rồi".
Nhưng vẻ mặt Chử Nhị vẫn lạnh lùng, không có nấy một nụ cười, gã quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật.
"Đại ca, anh đừng sơ ý, vừa rồi chính thằng này dùng ám khí, không phải là kẻ chỉ biết sơ sơ thôi đâu".
Khóe miệng Trần Thái Nhật nhếch lên, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cũng có mắt nhìn đấy, đã luyện ra được nội lực, hơn nữa còn biết đao pháp hợp kích, xem ra chúng mày cũng không phải là loại tôm tép đâu nhỉ? Học võ thuật truyền thống của Tông Môn được nửa đường rồi bỏ, đúng chứ?"
Chử Đại sửng sốt: "Làm sao mày biết..."
Trần Thái Nhật tiến lên hai bước, anh khoanh tay đứng sừng sững như cây tùng, tỏ vẻ nghiêm túc.
"Bắt cóc trẻ con để tống tiền là hành vi đáng khinh bỉ! Nếu chúng mày vẫn còn chút tôn nghiêm của người học võ thì bỏ đứa trẻ xuống, qua đây chịu chết đi!"
Chử Nhị lùn một tay cầm dao rồi liếm lưỡi dao, ánh mắt gã thản nhiên như đang nhìn người chết.
"Mày dám làm thương một bên tay của tao, thằng nhãi, hôm nay tao sẽ bẻ gãy tay mày, tra tấn mày bằng chết thì thôi!"
Trần Thái Nhật ngáp dài.
"Chúng mày đừng nói nhảm nữa..."
Còn chưa nói xong, Vân Sở Sở ở phía sau đã hoảng sợ hét lên:
"Chú cẩn thận đấy!"
Trần Thái Nhật nhướng mày nhìn.
Chử Đại và Chử Nhị, mỗi tên cầm một con dao sắc bén, nhưng trong nháy mắt, chính lưỡi dao đó đã quẹt một phát cách lông mày anh ba mươi centimet!
Tốc độ này có thể ngang với tốc độ đạn bay!
Ngay từ đầu hai tên côn đồ này đã đưa anh vào tầm ngắm, vừa rồi chúng đánh lạc hướng anh mà thôi!
Lúc khống chế được ba người vệ sĩ, bọn chúng không hề dùng hết sức lực.
Sức bật, tốc độ và sức mạnh đột phá của hai tên côn đồ này thật đáng kinh ngạc, bọn chúng hoàn toàn không phải là những tên cướp bình thường.
Vợ chồng nhà họ Dương và Vân Sở Sở dường như nhìn thấy cảnh máu của Trần Thái Nhật bắn ra tung tóe!
Khoảnh khắc ấy, người bình thường không tài nào phản ứng kịp.
Đúng lúc này, Trần Thái Nhật bất ngờ giơ tay phải lên và làm điều mà không ai ngờ tới.
Anh búng ngón tay.
Bốp!
Một làn sóng xung kích sộc ra từ đầu ngón tay của Trần Thái Nhật, cuộn thành một cơn gió lớn!
Rắc, rắc... Keng!
Con dao trong tay hai tên côn đồ họ Chử đột nhiên nứt ra và vỡ nát trong tích tắc!
Các mảnh vỡ bay loạn lên xung quanh!
Chử Đại và Chử Nhị đang xông lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng dừng bước.
"Mẹ kiếp! Lúc nhận việc đâu có nói sẽ gặp phải cao thủ chứ!"
"Lão Nhị, chúng ta bị lừa rồi!"
"Đừng nói nữa, chạy mau!"
Cả hai sợ hãi chạy đi như gặp quỷ, nhưng đã quá muộn.
Phịch! Phịch!
Hai tiếng động vang lên nặng nề.
Gương mặt hai anh em họ Chử như bị thứ gì đó đóng chặt vào, sống mũi hõm xuống.
Ngay lập tức, hai người đàn ông to cao vạm vỡ bay ra xa năm mét, đáp mạnh xuống đất, bốc lên một đám khói.
Trần Thái Nhật lắc đầu: "Xem ra chúng mày chẳng luyện tập đến nơi đến chốn gì cả..."
Ực, Dương Hồng và vợ nuốt nước bọt trong vô thức.
Đó có còn là con người không?
Màn thể hiện của hai tên côn đồ vừa rồi rõ ràng là cao thủ từng trải qua vô số cuộc đấu tranh sinh tử.
Tốc độ ra tay và tấn công ác liệt của bọn chúng là điều cực kỳ hiếm thấy trong thời đại này.
Nhưng Trần Thái Nhật lại không ngạc nhiên chút nào, anh nhìn bọn chúng chẳng khác gì đang xem hai đứa trẻ đang đấm đá trêu nhau.
Khoảng cách này không còn là vấn đề thực lực, mà là cảnh giới.
Dương Hồng rất ngạc nhiên, không còn nghi ngờ gì về thân phận của Trần Thái Nhật nữa.
Chắc chắn cậu ấy là thành viên của tổ chức đó, cậu ấy đã đạt tới trình độ mà người bình thường không tài nào với tới được.
Lời nói trước đó của đám côn đồ cũng khiến anh ta phải suy nghĩ.
Nhận việc?
Dường như có người cố tình nhắm vào nhà họ Dương.
Nếu lần này không nhờ Trần Thái Nhật, cô bé Lôi Lôi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, Dương Hồng nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt phức tạp, trong lòng không ngừng nghĩ cách kéo gần khoảng cách với Trần Thái Nhật.
Rõ ràng, kẻ mạnh lúc nào cũng được người khác săn đón, kéo thân làm quen.
Trần Thái Nhật quay lại, ánh mắt của Vân Sở Sở đờ đẫn, gương mặt bầu bĩnh nhìn Trần Thái Nhật với đôi mắt to, cô bé im lặng, không nói gì.
"Sở Sở?"
Vân Sở Sở há hốc mồm, ngây người nhìn lên Trần Thái Nhật.
"Chú Trần? Chú là thần tiên ạ?"
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu, quay đầu nói với vợ chồng nhà họ Dương: "Đừng đứng ngây ra nữa, cứu đứa nhỏ trước, rồi gọi cảnh sát".
Sau đó hai người mới phản ứng lại.
Một lúc sau, Dương Lôi Lôi cuối cùng cũng tỉnh dậy, khoảnh khắc cô bé nhìn thấy cha mẹ mình, lập tức bật khóc.
Tân Minh Lệ đã sợ đến mức rơi nước mắt từ lâu.
Dương Hồng nhìn con gái mình bình an vô sự, tâm tình dường như cũng thả lỏng hơn, anh ta nhìn vào mắt Trần Thái Nhật, không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh ta hơi nghiêng người, cúi đầu trước Trần Thái Nhật.
“Cậu Trần, ân huệ này của cậu, không dùng lời nào có thể đủ để cảm ơn, cả đời này, gia tộc giàu có vững mạnh nhất tỉnh Trung Châu nợ cậu một ân tình!”
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.