Trần Thái Nhật vừa nói xong, Ed và Hình Cường lập tức bật cười.
Vân Vũ Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Các quản lý cấp cao khác của tập đoàn Vân Thị đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng mọi người đều nghĩ thằng nhãi này đúng là không biết trời cao đất dày gì cả.
Hình Cường cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha! Oắt con, sáng nay cậu mới ăn mật báo gan hùm à? Cũng to mồm gớm! Hai trăm bốn mươi triệu tệ, tôi sợ là cũng khó mà giải thích với loại quê mùa như cậu xem là bao nhiêu tiền”.
Vẻ mặt Ed cũng đầy mỉa mai, cười nói với Vân Vũ Phi.
“Tổng giám đốc Vân, đây là bạn cô à? Tôi thấy cô nên gọi một chuyên gia tâm thần cho cậu ta đi, cậu ta điên thật rồi”.
Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, quay đầu nói với Vân Vũ Phi bên cạnh.
“Vân Thị thiếu vốn thật sao?”
“Ừ”, đôi mắt tuyệt đẹp của Vân Vũ Phi buồn bã, không cam lòng gật đầu.
“Thế thì tôi phải quản rồi, thiếu tiền thì phải nói với tôi chứ”.
Vân Vũ Phi mắt chữ A mồm chữ O, tỏ vẻ hoài nghi, nói với giọng điệu không chắc lắm.
“Anh muốn làm gì?”
“Chẳng phải là vốn sao? Tôi cũng có thể đưa cho cô mà”.
“Công ty thiếu tận hơn hai trăm triệu tệ đấy!”
“Thế thì sao chứ?”
Hình Cường và Ed ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cười như điên.
Tiếng cười ngặt nghẽo vang khắp cả phòng họp, càng khiến những quản lý cấp cao của Vân Thị thấy tuyệt vọng hơn.
Vân Vũ Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1658997/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.