Cùng với tiếng thốt kinh ngạc, mọi người đều im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vài người khách không tin lắm, cũng mặc kệ Trần Thái Nhật đang ở đó, tò mò chạy thẳng đến trước bàn, thử nghiệm trên thanh kiếm xem liệu có phải vàng thật hay không.
“Là thật! Mềm thế này cơ mà! Đúng là vàng thật!”
“Tôi cân nó thử… Mẹ ơi, nặng thật đấy! Vàng thật mới nặng như vậy”.
“Tôi cũng thử rồi… Mẹ ơi, vàng thật luôn! Còn là tác phẩm nghệ thuật nữa, cái này phải tốn bao nhiêu tiền đây chứ”.
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Thái Nhật đều thay đổi.
Một lượng vàng có giá thấp nhất cũng phải hơn hai trăm tệ.
Nửa kilogram là năm trăm lượng, vậy ít nhất cũng phải một trăm nghìn tệ!
Dù thanh kiếm này được nấu chảy thành gạch vàng bình thường thì ít nhất cũng phải mười lăm kilogram.
Cứ thế mà tính thì…
“Mẹ kiếp, dù là thỏi vàng thì ít nhất cũng phải tốn mất ba triệu tệ!”
Một người đàn ông mặc vest không nhịn được chửi thề.
Huống hồ đây còn là một món đồ thủ công, nếu cộng thêm giá trị nghệ thuật thì không biết là bao nhiêu tiền.
Thứ này có thể xem như là một vật gia truyền, thế mà lại bị Trần Thái Nhật dùng làm quà tặng.
Người có tiền đều chơi kiểu vậy sao?
Lôi Kiến cũng không phải không biết gì, hắn cũng tự làm một thử nghiệm nhỏ trên thanh kiếm.
Là thật, không thể là đồ giả được.
Ánh sáng phản chiếu, trọng lượng, độ mềm dẻo.
Tuyệt đối là vàng!
Mặt Lôi Kiến tái xanh, vốn dĩ hắn đang mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1658982/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.