"Tên vô dụng như anh thì có gì hay để cô ấy nói chứ, anh bớt phí lời đi, con gái anh đang trên tay ông đây, anh kiêu ngạo cái con mẹ anh ấy."
"Trương Nhất Minh Dương Kiến Nghiêm dừng một lát, sau khi suy nghĩ, anh nói: "Tôi và anh, thực ra không có thù hận gì, đúng không? Thả con gái tôi ra, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
"Ừ? Dương Kiến Nghiêm, anh có nhầm không vậy? Ông đây còn chưa làm việc đầu, anh đã bảo tôi thả người rồi hả?"
"Tôi đang cho cậu một cơ hội, thả Lam Linh ra, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu anh từ chối, tôi sẽ giết cả nhà anh". Trong giọng nói của Dương Kiến Nghiêm, tràn ngập sát ý lạnh như băng.
"Giết cả nhà tôi? Được, tôi đợi anh đấy, chậc chậc, anh còn làm bộ với tôi hả?" Trương Nhất Minh cũng không sợ.
"Trương Nhất Minh, tôi cầu xin anh, thả con gái tôi ra!".
Hứa Khinh Tử cướp lấy điện thoại từ trong tay Dương Kiến Nghiêm: "Có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi này, thả con gái tôi ra!"
"Hứa Khinh Tử, con đĩ này, bây giờ cô biết cầu xin tôi tha cho rồi hả?" Trương Nhất Minh cười khẩy: "Được, chẳng phải là muốn tôi thả con gái cô ra sao, bây giờ cô bảo Dương Kiến Nghiêm quỳ xuống, sau đó dập đầu nói ông nội Trương Nhất Minh, tôi sai rồi."
"Anh." "Cứ thế mà làm" Trương Nhất Minh cười nói. Phù phù! Dương Kiển Nghiêm quỳ trên mặt đất. !"Dương Kiển Nghiêm, anh làm gì vậy?" Hứa Khinh Tử kinh ngạc hô lên, vội vàng kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngao-the/836003/chuong-97.html