Muộn rồi.
Thật sự muộn rồi.
Miếng vảy ngược của Dương Kiển Nghiêm chính là Hứa Khinh Tử, mọi chuyện đều dễ thương lượng, nhưng đã động đến vợ anh, thế thì miễn bàn đi.
Cửu gia Dương Kiến Nghiêm giao lại cho Lang Hành, anh ta trước giờ chưa từng khiến bản thân thất vọng.
Về phần Trịnh Tuấn, anh ấy đã bất tỉnh từ lâu. Bởi vì vừa rồi, anh ta nhận được một cuộc gọi đến từ nhà họ Trịnh ở Nam Hòa.
Là bố của Trịnh Tuấn gọi tới, khi ông ta gọi tới chỉ nói có một câu, đó chính là nhà họ Trịnh đi đời rồi.
Trịnh Tuấn sốc ngất ngay tại chỗ.
Cho đến giờ phút này, anh ta mới biết bản thân đã làm gì, chọc giận phải thể lực như thế nào.
Đển một giờ sáng, đội đặc nhiệm Răng Sói rút lui, mọi việc đều kết thúc.
"Anh Dương, phía nhà họ Trịnh ở Nam Hòa, tôi đã phải một tiểu đội tới đó, đã giải quyết Xong rồi."
"Thằng nhóc này tôi cũng sẽ mang đi, không bẩn tay của anh” Lang Hành kéo Trịnh Tuấn đã tỉnh dậy sau cơn ngất, đến trước mặt Dương Kiến Nghiêm.
“Anh Dương, thực xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi.” Trịnh Tuấn nước mắt nước mũi nhễ nhại nói xin lỗi, sự kiêu ngạo ban đầu đã sớm không còn nữa.
“Tôi đã nói rồi” Dương Kiển Nghiêm cười khẽ: “Tôi sẽ giết cả nhà anh, nhưng anh không tin”.
"Anh Dương, thực xin lỗi, thực xin lỗi." "Kéo đi!" Lang Hành vẫy tay, có người kéo tới Trịnh Tuấn đi.
Mười phút sau, Lang Hành dẫn người rời khỏi đó.
Dương Kiến Nghiêm cũng tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngao-the/835940/chuong-34.html