Tác giả: Mặc Kỷ Lục
Ta đã từng đọc thoại bản thế gian, nhưng hầu như là hai người ghét nhau, kẻ tình thâm gì đó dù tự chà đạp bản thân cũng muốn theo đuổi người kia, khi đó, ta cảm thấy tình yêu này, ai rơi vào trước sẽ thua.
Ta và Mặc Uyên chính là như vậy, ta thua thảm hại, cuối cùng cả mạng cũng mất. Nhưng kết quả là, ai cũng không sống tốt. Ta rất muốn nói với Chiết Nhan đó là ta và hắn đã thỏa thuận trước, nhưng lời nói đó bị chặn ở cổ họng không thể nào thoát ra.
"Nếu chính ngươi không nghĩ thông suốt, người khác cũng không giúp ngươi được."
Chiết Nhan nhướng mày, nhìn thần sắc của ta, không nói lời gì làm lòng ta chua xót nữa, xoay người sang chỗ khác, rất tiêu sái mỉm cười hỏi ta, "Sau núi của ta còn giấu mấu vò rượu ngon, muốn uống không?"
"Muốn." ta hít sâu một hơi, vẫn muốn khóc.
Ta nhận vò rượu Chiết Nhan đưa qua, nghe được hắn hỏi, "Ngươi muốn một minh thương tình hay là ta bồi?"
Ta lắc đầu, "Để ta một mình là được."
Hắn có lẽ cũng biết ý của ta, lại sợ ta luẩn quẩn ngã vào hồ, dẫn ta đến bàn đá trong rừng đào, thấy ta vẫn im lặng nhìn hắn, hắn than dài một hơi, vừa cười vừa nói, "Đến đến đến, ngươi tự mình ở đây ngốc đi, ta đến nhà Chân Chân cọ tìm chỗ ở."
Hắn đi được vài bước, lại như không yên tâm quay đầu dặn ta, "Say rượu vừa thương thân vừa thương tâm, ngươi chú ý một chút."
Ta trầm mặc đồng ý, nâng vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-mac-uyen/1181156/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.