“Như vậy đi, tôi trích ra ba trăm năm mươi tỷ đồng, làm tiền thưởng cho mọi người” Vừa dứt lời, tiếng hít thở trong phòng hợp nháy mắt ngừng lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hoàn cảnh giống như Giang Ninh nói một trăm triệu lần trước, giống nhau như đúc.
Lâm Vũ Chân nhìn thoáng qua, tất cả mọi người nhìn chằm chằm, tròng mắt cũng sắp rơi xuống, bao gồm cả Giang Ninh.
“Tổng giám đốc Lâm…”
Hầu kết Phương Sở di chuyển, há to miệng, cẩn thận từng li từng, nhẹ giọng nói: “Một năm lợi nhuận của chúng ta mới hơn mười triệu nhân dân tệ” Anh ta cảm thấy Lâm Vũ Chân nhất định là nói nhầm rồi.
Lợi nhuận vốn có một năm của bọn họ bây giờ mới mười triệu, Lâm Vũ Chân dám lấy ra ba trăm năm mươi tỷ đồng làm tiền khen thưởng cho mọi người?
Nói đùa gì vậy.
Đây là mở công ty hay làm từ thiện.
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, trong lòng cô chỉ muốn làm giống như Giang Ninh lần trước, cô quên mất công ty này khác, nhưng lời đã nói ra.
“Không sao” Lâm Vũ Chân vung tay lên, thấy Giang Ninh khế gật đầu, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh: “Chỉ cần các người trèo lên top một bảng đề cử thì tiền thưởng sẽ là một trăm triệu”
“Lâm Vũ Chân chân tôi nói được thì làm được.”
Cái gì gọi là vô cùng phấn khích?
Cái này được gọi là vô cùng phấn khích đó!
Cái gì gọi là vô cùng giàu có?
Cái này được gọi là vô cùng giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433686/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.