Phương Mật không đi lên trên, anh ta đứng ở trong đại sảnh nhìn khắp xung quanh, ở quầy lễ tân đã không còn một nhân viên phục vụ nào bởi vì họ bị dọa sợ bỏ chạy hết từ lâu rồi.
Anh ta đi tới sô pha ở trong đại sảnh cởi áo mưa ở trên người ra, lúc này mới cảm thấy bản thân thoải mái hơn chút.
Phương Mật móc thuốc lá từ trong túi ra sau đó nhét một điếu thuốc vào trong miệng rồi từ từ ngồi xuống nheo mắt tỏ vẻ thích thú.
“Động tĩnh này đủ lớn rồi chứ” Anh ta đã sử dụng hơn một trăm người!
Càng muốn để giới ngầm ở Nam Đảo biết, và sáng sớm ngày mai mọi người đều sẽ biết người làm hỏng quy tắc của Nam Bá Thiên thì sẽ chết ở trong tay anh ta!
Nam Bá Thiên không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không dám quát mắng anh ta một câu nào nhưng Phương Mật đã giết người rồi!
Ai sẽ là người đứng đầu Nam Đảo trong tương lai còn phải nói nữa sao?
Phương Mật tựa người ở trên ghế sô pha có một loại cảm giác như một ngọn núi cao cô đơn lạnh lẽo.
Có lẽ đây được gọi là cô độc, khi đứng ở trên vị trí cao kia thì khẳng định sẽ có loại cảm giác này.
Cùng lúc đó!
Tiếng bước chân leo lên cầu thang vang lên lộc cộc lộc cộc!
Vài thanh sắt chém vào tường tạo ra âm thanh hự hự chói tai.
“Phòng số sáu không bảy! Nhanh lên! Nhanh lên! Đừng để họ chạy mất!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433678/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.