Giang Ninh làm sao có thể mạnh như vậy?
Hai cú vừa rồi như muốn đạp vào lòng mọi người, khiến bọn họ cảm thấy lồng ngực có chút run lên.
Giang Ninh không quay đầu lại, nắm tay Lâm Vũ Chân rời đi.
Còn Khôi Hùng, ngã xuống dưới bức tường, mắt mở to, nhưng vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được bàn tay và bàn chân của mình, nhưng nó không thể cử động được.
Anh ta không biết đã gãy bao nhiêu xương, kiếp này anh ta sẽ không thể nào phục hồi được nữa.
Ý có giấy chứng minh bệnh tâm thần, không cần phải chịu trách nhiệm, là có thể làm xăng bậy?
Giang Ninh không quen với những người như vậy.
“Ùng ục…ùng ục…”
Thân hình cồng kềnh của Khôi Hùng rơi xuống đó, máu trào ra từ khóe miệng, và đôi mắt mở to đầy sợ hãi vẻ mặt Giang Ninh không chút thay đổi, cũng không đặt Khôi Hùng vào mắt chút nào.
Anh không những không tức giận mà ngược lại còn có chút buồn cười.
Cho rằng để một người bị bệnh tâm thần đến và ra tay gây phiền phức là được rồi?
“Em cảm thấy dường như anh bị khinh thường.”
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng thực sự nghĩ như vậy.
Cô đã từng gặp những đối thủ trước đây của Giang Ninh, cho dù đó là Phó Gia, những người ở phía đông nam, hay những người ở phía bắc, cũng đều là người có tiếng tăm.
Người ở Nam đảo có chút quá đáng, để cho người bị bệnh thần kinh đối phó với Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433672/chuong-1179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.