“Anh Ninh, em, em không biết phải nói gì!”
Lý Đông mở miệng hồi lâu mới nói ra được một câu như vậy.
“Vậy thì không cần nói nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi”
Giang Ninh nói: “Giữ kỹ, lão Ngũ phải luôn luôn đi theo”
“Vâng!”
Lão Ngũ lập tức gật đầu.
Giang Ninh chợt quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa và híp.
mắt lại.
Trời còn chưa tối hản, đã có kẻ không có mắt tới rồi. Vậy thì càng tốt, hắn đỡ phải tự mình đi tìm.
Nếu đã tới rồi, vậy thì không cần đi nữa!
Lúc này, bên ngoài có một đám người từ bốn phương tám hướng xông tới đầy khí thế, trên mặt mỗi người như hung thần ác sát, như ác quỷ.
“Nhanh! Nhanh lên!”
“Đừng để cho bọn chúng chạy thoát! Bọn chúng đang ở trong này!”
“Tất cả nghe rõ cho tôi, thấy tờ giấy kia liền xé đi. Về phần hai người kia, đánh gãy tay gãy chân, vứt xuống rãnh nước thối ngoài thành đi!”
Không được mấy phút nữa, văn phòng của Lâm thị đã bị người ta bao vây ba tầng từ trong tới ngoài khoảng hơn trăm người.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy từ xa đã bị dọa cho chạy mất, làm sao dám tới gần.
Bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, làm sao có thể điều động nhiều người như vậy, không biết là ai sắp gặp.
xui xẻol Mấy người đi đầu với gương mặt dữ tợn bước nhanh tới.
Một người trong đó cao giọng kêu lên: “Người của Lâm thị đều lăn ra đây cho tôi!”
Không ai để ý gã.
“Nếu không ra, chúng tôi sẽ xông vào, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433210/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.