Nói là sẽ khiến cho ông ta phải chủ động đến đưa, hiện giờ còn chưa có cầu xin đâu, sao có thể đồng ý được.
Trước nay Giang Ninh nói một không hai, lời đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
“Vâng”
Người phụ trách trà lâu cung kính đáp một tiếng, lập tức đi trả lời Dương Minh 4 R_„.Z.MW ) Đám người Lâm Vũ Chân đều. nhìn Giang Ninh, biết -ˆ Giang Ninh đang dạy cho Dương Minh một bài học, bọn họ tự nhiên sẽ không có ý kiến, dẫu sao, bọn họ chắc chắn sẽ lấy được số liệu này.
Chỉ cần có số liệu, Lâm thị có thể thuận lợi khai phá sản phẩm mới, phù hợp với kỹ thuật tự chủ nghiên cứu, tiến quân vào thị trường Phương Bắc, thì coi như là đã có vũ khí lợi hại nhất rồi!
Mà lúc này, ngoài cửa trà lâu, Dương Minh như đang ngồi trên đống lửa ‘Giang Ninh không che giấu hành tung của mình, nếu không chỉ e cả đời này Dương Minh sẽ không tìm thấy, chỉ có thể ở nhà ngoan ngoãn chờ chết.
Thấy người phụ trách trà lâu đi ra, Dương Minh lập tức tiến lên đón, nịnh nọt cười nói: “Sao rồi, tổng giám đốc.
Lâm có gặp tôi không?”
Nếu như là trước đây, ông ta chả thèm liếc mát đến những người phụ trách trà lâu như thế này đâu, nhưng Dương Minh lúc này vẫn giữ được vẻ khách khí trên mặt.
“Thật ngại quá, bọn họ nói không cần đồ của ông nữa rồi, xin mời về cho”
Nghe vậy sắc mặt Dương Minh thoáng cái trắng bệch.
Ông ta vội nói: “Đừng! Đừng mài”
“Cầu xin anh, giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433195/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.