Ông ta vừa dứt lời, những người có mặt trong từ đường đều vô cùng kinh ngạc Đàm tổ muốn đích thân ra tay?
Đùa kiểu gì vậy!
Lấy địa vị của Đàm Hưng trong chốn giang hồ, chỉ cần một câu nói của ông ta thì mấy trăm con cháu Đàm thị cũng có thể san bãng Đông Hải!
Càng không cần phải nói, ông ta kêu gọi một tiếng, tất cả người của trường phái Bắc Thoái đều sẽ hưởng ứng.
Đâu cần Đàm Hưng phải tự mình ra tay chứ?
Chỉ là một kẻ dám dùng thủ đoạn thấp hèn bẩn thỉu thì không có tư cách để cho Đàm Hưng tự mình ra tay!
Người đại diện của mấy chỉ mạch liếc nhìn nhau và muốn khuyên can, Đàm Hưng đã xua tay.
“Không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy. Tất cả đều lui ra đi”
“Vâng, Đàm tổ”
Thoắt cái, từ đường lại trở nên yên tĩnh.
Đàm Hưng ngồi ở trên ghế đàn hương, dáng vẻ tóc bạc.
râu dài của một cao nhân, trên người quần áo luyện công nhẹ nhàng không hề có một nếp nhăn.
“Đàm thị tôi đã lâu rồi không đi lại trên giang hồ nữa”
Con mát mờ đục của ông ta chợt sáng lên: “Giang hồ này tan rã, nhưng khí chất giang hồ lại không biến mất”
Không cần nói thứ khác, chỉ cần có ông ta ở đây, cho dù là gia tộc lớn ở phương bắc cũng không ai dám ra tay với người Đàm thị, huống gì là một cao thủ chỉ đạt đến cấp Tông Sư?
Nhưng người Đông Hải kia không chỉ ra tay, hơn nữa còn dùng thủ đoạn thấp kém, bằng không sao có thể một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433118/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.