Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, nói lời bá
đạo nhất, nhưng rõ ràng lại có cảm giác đầy yếu đuối,
Diệp Khinh Vũ không thấy mắc cười mà cực kỳ cảm
động.
Lâm Vũ Chân chỉ là một cô gái!
Một cô gái yếu đuối!
Lại dám bảo vệ bản thân như vậy.
“cản Eh có, vũ Ất đế N 3
Giọng của Diệp Khinh Vũ có chút nghẹn ngào, không cần
biết Lâm Vũ Chân có thể giúp bản thân không, chỉ dũng
khí này thôi cũng đáng để Diệp Khinh Vũ cảm động rồi.
“Không cần cảm ơn, vì cô cũng là người tốt”
Lâm Vũ Chân nói, “Nếu cô là người xấu, tôi đụng phải cô,
cô sẽ lừa lọc tôi, đúng không?”
Diệp Khinh Vũ bật cười, cô ấy thật sự không nhịn được
rồi.
Lừa Lâm Vũ Chân?
Cô ấy chỉ dựa vào điểm này mà dám khẳng định bản
thân là người tốt.
Lâm Vũ Chân đương nhiên biết, ở Đông Hải trừ khi thấy
mình sống lâu quá rồi mới dám ăn vạ lừa tiền của Lâm
Vũ Chân.
Diệp Khinh Vũ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, nhìn cô
gái đơn thuần lương thiện không bị xã hội làm bẩn.
Trong lòng cô rất ngưỡng mộ.
“Đi, tôi dẫn cô đi!”
Lâm Vũ Chân trực tiếp lái xe đến câu lạc bộ thiên nhiên.
Trên đường đi, cô biết được Diệp Khinh Vũ vì từ chối bị
quy tắc ngầm, tát cậu ba nhà họ Tô một cái, vì thế đắc
tội người đó rồi chạy đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân càng
tức giận.
Họ có thể bắt nạt một cô gái như vậy sao?
Hèn gì cô nghe ra được Diệp Khinh Vũ không vui từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432883/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.