Chương trước
Chương sau
Ông ta nói chuyện hờ hững, nhưng cho dù là quản gia Triệu, người đã đi theo ông Phó hai mươi năm cũng cảm thấy run sợ.
Một khi mở ra lỗ thủng ở khu tây bắc lại giống như một cao thủ võ lâm đột nhiên để lộ ra sơ hở trí mạng.
Kẻ địch làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội như vậy chứ?
Đêm tối đến mức làm người ta hoảng hốt.
Chiếc đèn bên đường dường như đã sớm bị người ta phá hỏng, thậm chí không thể chiếu sáng được nữa.
Người ở đây vốn không nhiều, mấy ngày qua lại càng vội vàng chạy trốn, làm gì còn ai dám tiếp tục ở lại đây nữa.
“Nhanh!”
“Nhanh đi!”
Trong bóng tối có thể mơ hồ thấy vô số người đang điên cưồng xông thẳng tới, trong bóng đêm có thể thấy từng đôi mắt kinh người, giống như dã thú.
“Khu tây bắc đã mở ra một lỗ thủng, giết cho tôi!”
“Giết không chừa một mảnh giáp!”
“Lại từ khu tây bắc xé ra một lỗ thủng, dẹp yên giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải!”
Một đám người chen chúc đánh tới, mục tiêu chính là lão đại trấn giữ khu tây bắc tỉnh Thiên Hải, Trương Lâm!
Làm một trong những người chịu trách nhiệm tiêu diệt ông Phó lần này, Tê Hổ được tính là một cao thủ còn lợi hại hơn cả mấy anh em Lục Thiên.
Nhưng từ khi người cộng tác với mình bị Tàn Kiếm chém một kiếm mất đầu, hắn cũng không dám sơ suất nữa.

Tàn Kiếm này là cao thủ còn mạnh hơn hắn!
Cao thủ vô cùng dũng mãnh!
Cho dù Tàn Kiếm đã gần năm mươi tuổi nhưng thực lực của gã dường như vẫn dừng lại ở mức cao nhất. Thực lực như vậy, cho dù ở phương bắc cũng tuyệt đối là cấp thu hút được các thế lực lớn chiêu mộ.
Nhưng Tàn Kiếm lại lựa chọn đi theo ông Phó. Không thể không nói, ông Phó thật ra rất biết cách thu mua lòng người.
Vẻ mặt Tề Hổ nghiêm trọng. Hắn vừa nhận được tin tức Trương Lâm bị người ám sát, lại hoàn toàn không do dự, trực tiếp dẫn người xông về phía tỉnh Thiên Hải.
Đây là cơ hội cuối cùng của hắn!
Nếu vẫn không thể giết được ông Phó, vậy hắn hoàn toàn không thể trở lại ăn nói được nữa.
Lục Thiên chết chẳng khác nào chôn vùi bố cục mà chủ nhân đã chuẩn bị mấy chục năm nay, nguyên nhân cũng bởi vì ông Phó này!
Chủ nhân giận dữ nói muốn mạng của ông Phó, cho dù đắc tội người phía sau ông Phó cũng sẽ không tiếc.
Tề Hổ và người còn lại nhận lệnh đến đây, còn tưởng đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ là một người đại diện ở tỉnh thành thì có thể có thủ đoạn gì chứ?
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người hợp tác với mình chết thảm, Tề Hổ không dám khinh thường nữa.
“Thật sự không ngờ, Trương Lâm, cánh tay đắc lực này của ông Phó tự nhiên bị người ám sát, xem ra có rất nhiều người đang âm thầm nhằm vào ông Phó đấy!”
Tề Hổ cười lạnh.
Trong thời gian này, hắn đã liên tiếp nhiều công kích nhưng đều lần lượt thất bại.

Trương Lâm này chính là dũng tướng đứng đầu trong tay.
ông Phó!
Người này dũng mãnh mà ngang ngược, đặc biệt là đám đàn em lại càng hung ác, hoàn toàn không chút sợ hãi, chặn bọn họ ở khu tây bắc, một bước cũng không nhường.
Nếu hôm nay còn không thể mở ra được lỗ thủng này, vậy Tề Hổ hắn lại phải tự sát để tạ tội.
“Nhanh lên!”
Tề Hổ hạ lệnh: “Trương Lâm đã chết, vậy lại từ khu tây.
bắc xông tới, lấy mạng chó của ông Phó đi!”
Con đường tối tăm không thấy được một bóng người, Tề Hổ lạnh lùng nhìn xung quanh, đột nhiên hắn có một cảm giác kỳ lạ.
Con đường này thông thẳng tới địa bàn của Trương Lâm, nhưng hắn bỗng nhiên có cảm giác trong bóng đêm có đôi mắt đang theo dõi mình!
“Ai?”
Hắn chợt quay đầu lại nhưng không thấy gì cả.
“Tự mình dọa mình à? Hừ, thật sự không ngờ tôi lại đánh giá thấp các người”
Tê Hổ hít sâu một hơi: “Qua tối nay, tỉnh Thiên Hải này sẽ không có ông Phó nữa”
Hắn bước nhanh hơn.
Mà hắn vừa rời đi, trong bóng tối chợt có một bóng người thoáng hiện rồi biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.