Lâm Vũ Chân ngủ mười mấy tiếng đồng hồ.
Lúc tỉnh dậy, Giang Ninh vẫn ngồi bên cạnh cô, nửa bước không rời.
Mặt cô khẽ ửng đỏ.
“A lông nghỉ ngơi sao?” “
“Anh nói rồi, anh phải ở bên em”
Không cần nói quá nhiều, Giang Ninh cười nhẹ.
Lâm Vũ Chân nhìn chằm chằm Giang Ninh một hồi, hiếm khi không nói tiếng cảm ơn.
Chỉ là, mảng đỏ trên mặt còn có sự cảm động trong ánh mắt lại không che giấu được nữa rồi.
“Đói rồi à?”
Giang Ninh nói, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Dạ”
Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Lâm Vũ Chân đã tỉnh, Tô Mai lập tức đi qua, trên mặt vẫn còn lo lắng.
“Mẹ, con không sao rồi, mẹ đừng lo”
Hôm qua, cô thật sự bị dọa sợ.
Nếu Giang Ninh không chạy đến kịp, vậy bây giờ có lẽ cô đã là cỗ thi thể lạnh lẽo rồi ấy chứ.
May là có Giang Ninh.
Gô quay đầu nhìn Giang Ninh một cái, trong ánh mắt có tia dịu dàng: “Mẹ làm chút thức ăn đi, Giang Ninh nhất định đói rồi”
“Ôi! Ôi! Lập tức xong ngay! Lập tức xong ngay đây!”
Tô Mai liền đi vào nhà bếp.
Không lâu sau, có mùi thơm bay ra.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã để đầy thức ăn, cơm cũng sớm chuẩn bị xong rồi.
Tô Mai có thể cảm nhận được rõ ánh mắt Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh có chút không giống trước đây, bà cũng không làm phiền hai người, âm thầm về phòng của mình.
“Đợi lát đưa em đến công ty, mấy hạng mục đó không thể kéo dài thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432656/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.