Tim Vu Phóng đập mạnh!
Giang Ninh lại ngạo mạn như vậy!
Đến nhà họ Vu mà anh cũng không để vào trong mắt?
Vu Phóng nhìn Giang Ninh, anh ta biết, Giang Ninh không nói đùa, nếu mình không đi vậy thì nhất định sẽ, không đi được nữa.
Ở Đông Hải này, bây giờ do Giang Ninh làm chủ.
“Anh|”
“Anh! Anh không thể đi!”
Vu Vĩ thấy Vu Phóng muốn đi lập tức khóc thét lên, hắn không động đậy được, chỉ có thể dùng răng để cản góc.
quần của Vu Phóng, “Anh không thể bỏ em lại!”
Vu Phóng đứng dậy: “Xin lỗi!”
Anh ta không đi, vậy nhà họ Vu sẽ tuyệt tự mất!
“Anh! Anh!”
Vu Vĩ la lớn, sợ hãi đến cực điểm.
Hắn càng tuyệt vọng hơn, không ngờ Vu Phóng thật sự bỏ rơi hắn!
Hai mắt Vu Phóng đỏ ửng, nhưng lại không dám nhìn Vu Vĩ nữa Anh ta nhìn Giang Ninh một cái, không nói thêm gì, quay người rời đi.
Không cần biết thế nào, bản thân phải sống trước mới được.
“Anh! Anh!”
“Vu Phóng! Tên súc sinh nhà anh! Tôi là em trai ruột của anh!”
“Vu Phóng! Cứu em! Cứu eml”
Vu Vĩ gào khóc.
“Câm miệng!”
Giang Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, Vu Vĩ lập tức.
không dám nói chuyện, hắn đến nhìn cũng không dám nhìn ánh mắt của Giang Ninh.
Đây là ác quỷ!
Đây chắc chản là ác quỷ!
Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân: “Chúng ta đi thôi”
Lâm Vũ Chân không nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn nép.
trong lòng Giang Ninh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nhìn.
Hai người vừa rời đi, anh Cẩu liền mang người đi vào.
“Các người muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432652/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.