Chương trước
Chương sau
Một tên chồng ở rể, có thể có địa vị gì được?
Giang Ninh chẳng qua chỉ là con chó mà Lâm Vũ Chân dùng để làm bia đỡ đạn thôi, còn muốn giả bộ trước mặt hắn, Vu Vĩ nghe thấy chỉ muốn cười.
Hắn không chút khách khí: “Cút ngay, đừng làm phiền tôi T1 Lâm W cơm” ĩ Ã r2 1 ì “Anh đừng quá đáng quá!” ‘ l Không đợi Giang Ninh mở miệng, Lâm Vũ Chân tức giận, “Mời anh xin lỗi chồng tôi ngay!”
Giang Ninh từ đầu đến cuối đều bảo vệ cô, cô không thể để người khác sỉ nhục Giang Ninh như vậy được!
“Xin lỗi?”
Vu Vĩ hơi khựng lại, tiếp đó liền bật cười, “Sếp Lâm, ở trước mặt tôi thì không cần giả bộ nữa, hắn chỉ làm bia đỡ đạn mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy, hắn không xứng với cô”
“Với lại, tôi cảm thấy tôi càng thích hợp với sếp Lâm hơn, nếu sếp Lâm có thể đồng ý làm người phụ nữ của tôi, vậy hạng mục đầu tư này tôi có thể làm chủ, nhường ra ba phần lợi nhuận, tin tôi đi, chút chuyện nhỏ này ở trong mắt tôi căn bản không tính là gì”
Trên mặt hắn còn có chút đắc ý, giống như đang khoe khoang địa vị của bản thân trong tập đoàn Hợp Sinh.
“Tôi nói, mau xin lỗi Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân biểu cảm nghiêm túc, “Anh nói Giang Ninh không xứng, tôi thấy người không xứng là anh mới đúng!”
“Tôi không cho phép anh xúc phạm chồng tôi như vậy, xin lỗi maul”
Giang Ninh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Vũ Chân, trong lòng hơi cảm động, cô thật sự tức giận rồi, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài mà bảo vệ anh như vậy.
“Lâm Vũ Chân, cô đùa à?”
Vu Vĩ chỉ Giang Ninh, “Dựa vào hắn? Bảo tôi xin lỗi nó?”

“Nó có tư cách gì mà so với tôi!”
Nếu giả bộ thì thôi đi, Lâm Vũ Chân lại còn coi là thật.
Vu Vĩ bất giác cười lạnh: “Lâm Vũ Chân, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi, hạng mục đầu tư lần này..”
“Hủy bỏ đi!”
Lâm Vũ Chân nói thẳng, “Tôi đã quyết định không hợp tác với tập đoàn Hợp Sinh, ngoài ra còn coi tập đoàn Hợp Sinh là đối thủ cạnh tranh chủ yếu! Ở thành phố Đông Hải, tuyệt đối không có đất sống của tập đoàn Hợp Sinh!”
Đồng tử của Vu Vĩ co rút: “Cô quá ngông cuồng rồi đấy!”
Lâm Vũ Chân lười quan tâm hắn, cô cảm thấy bản thân không nên đồng ý ra ngoài, khiến Giang Ninh bị người khác sỉ nhục như vậy.
“Chúng ta đi”
Cô nhẹ giọng nói.
“Đứng lại!”
Vu Vĩ bước lên một bước, một tay nắm lấy tay Lâm Vũ Chân, sắc mặt có chút hung ác, “Lâm Vũ Chân, trước giờ chưa từng có người nào dám từ chối tôi, cô có biết hậu quả không hả!”
“Buông tay!”
Sắc mặt Giang Ninh lạnh đi, trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Vu Vĩ, khẽ dùng sức, sắc mặt Vu Vĩ lập tức trắng bệch, gấp gáp mà thả tay ra.
“Anh có thể không khách khí với tôi nhưng không được bắt nạt vợ tôi!”

Trong mắt của Giang Ninh có sát khí rất rõ ràng!
Sắc mặt Vu Vĩ trắng bệch, cảm thấy cổ tay lập tức tê dại, tên bệnh thần kinh này sao lại sức lực lớn như vậy!
“Biểu diễn ân ái trước mặt tôi?”
Vu Vĩ cắn răng, “Lâm Vũ Chân, tôi sẽ khiến cô hối hận…
a”
Hắn còn chưa nói xong, Giang Ninh tát mạnh một cái lên mặt hắn, lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi, giống như được in trên mặt của Vu Vĩ vậy.
Nghe thấy tiếng động, người xung quanh đều nhìn qua, nhìn thấy Vu Vĩ ôm mặt bất giác có chút kinh ngạc.
Hai nam một nữ, đây là tình huống gì vậy?
“Mày…”
Vu Vĩ trừng mắt, “Mày dám đánh tao?”
“Còn dám uy hiếp vợ tao, thì tao không chỉ đánh mày thôi đâu”
Giang Ninh nhìn Vu Vĩ một cái, giống như đang nhìn con chó không chút liên quan.
Anh sẽ không vì một con chó sủa mình mà dễ dàng ra tay, nhưng nếu con chó này dám bất kính với Lâm Vũ Chân thì anh không ngại một chân đá chết nó luôn đâu.
Nói xong, Giang Ninh năm tay Lâm Vũ Chân rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.