Nhìn bộ dạng Hứa Như Vân bị chọc tức đến muốn phát điên, suýt nữa Lâm Vũ Chân không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mấy người thư ký tiểu Triệu đi theo phía sau sớm đã nhịn không được rồi, chạy đến hành lang cười đến mức chảy nước mắt.
“Anh Ninh thật ác quát” { A (1 ì ) “Mùi cá chết, khi người phụ nữ kia quay về, sợ là phải tắm hai mươi lần mất nhỉ?”
“Anh Ninh có mắt quan sát tốt thật đấy, toàn thân chỗ nào chỉnh sửa cũng nhìn ra được, giỏi thật!”
Lâm Vũ Chân cố nhịn, khi quay về phòng làm việc cô vẫn không cười, chỉ là đi đến trước bệ cửa sổ, nhìn về hướng xa xăm, sau đó vai cô run rẩy một hồi.
“Sao anh nhìn ra cô ta từng phẫu thuật thẩm mỹ?”
Một lúc lâu sau, cô mới quay đầu nhìn Giang Ninh.
“Quá hiển nhiên rồi mà, có lẽ bác sĩ phẫu thuật mới học.
nghề”
Giang Ninh mặt mày nghiêm túc nói.
Với năng lực trinh sát của anh, đến người đeo mặt nạ da.
người cũng không thoát khỏi mắt anh, chứ đừng nói đến mấy loại phẫu thuật thẩm mỹ cấp thấp đó.
“Vậy cuộc sống đời tư thối nát, trên người có mùi cá chết thì sao?”
Giang Ninh phát hiện, trong mắt Lâm Vũ Chân mang loại chất vấn rất hiển nhiên.
Vấn đề riêng tư của phụ nữ, làm sao Giang Ninh lại biết được, hay là nói trong cuộc sống đời tư thối nát đó có sự tham gia của Giang Ninh?
“Em không ngửi thấy sao?”
Giang Ninh phe phẩy tay, “Thối khiếp ấy, em nhìn mặt của tiểu Triệu cũng bị ngột đến xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432640/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.