Lâm Vũ Chân ngây người.
Từ Minh cũng ngây ra, ở trong nhà mắt lớn nhìn mắt nhỏ, toàn bộ đều ngây ra!
Không chỉ vậy, mấy lãnh đạo nhỏ đứng sau lãnh đạo Trương ai ai cũng nín thở, mặt mũi nghiêm túc, nửa ngày “ưu phản ứng lại. £ Á /ZNY 0 Lãnh đạó Trương gấp gáp chạy đến huyện nhỏ này chỉ vì muốn nói chúc mừng sinh nhật bà cự?
Dọa người quá rồi đấy!
Không đợi họ phản ứng lại, lãnh đạo Trương đi đến trước mặt bà cụ, thân thiết nắm tay bà: “Chúc bà sinh nhật vui vẻ!”
Bà cụ còn chưa phản ứng, nhìn thấy sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Từ Minh mới bừng tỉnh, chắc người trước mắt nay có thân phận không thấp.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Ngài có lòng rồi!”
Bà cụ nói.
Sau đó, mấy lãnh đạo nhỏ phía sau cũng lập tức đi qua, trên mặt ai cũng nở nụ cười, giống như gió nhẹ mùa xuân, đầy thân thiết và quan tâm mà hỏi thăm bà cụ.
Trước mặt lãnh đạo Trương, họ chỉ là lãnh đạo nhỏ, nhưng trước mặt Từ Minh, tùy tiện kiếm một người thôi đều không phải là người mà hán có thể nói chuyện được đâu!
Bao gồm mấy đồng nghiệp đó của hắn, ai ai cũng không dám nói chuyện nữa, đứng qua một bên, giống như đang sợ bị nhìn thấy vậy, đứng ngồi không yên.
“Sao đột nhiên lại có nhiều lãnh đạo lớn đến vậy?”
“Không biết nữa! Có lai lịch gì vậy? Cô gái đó là tổng giám đốc Lâm?”
Hai người thấp giọng nói chuyện, tim đập cực nhanh, có vẻ bị dọa không nhẹ.
Cả nhà họ Tô cũng ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432636/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.