Bầu không khí bỗng yên tĩnh lại.
Mấy người Tô Cương đều tỏ vẻ không thể tin nổi, không biết Tô Hồng lấy dũng khí ở đâu nói một chiếc BMW chỉ có năm sáu chục ngàn.
Tôi cho bà năm sáu chục ngàn bà mua cho tôi một cái giốngy như: này được _ Â ^ íú 9 Lâm Vũ Chân không nhúc nhích, nhíu mày, trong lòng.
không vui.
Tô Hồng hơi quá đáng rồi đó.
Cho dù là người không quen biết, thì cũng biết quy tắc đến trước đến sau mà.
“Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Tô Hồng thấy Lâm Vũ Chân đứng im lập tức cau có, quay sang lườm Giang Ninh: “Ni đó, chìa khoá trong tay cậu, lái xe ra chỗ khác đi”
Chiếc xe đại chúng đằng sau dừng lại, rõ ràng là đã nhìn thấy chỗ đỗ xe đang có một chiếc BMW ở đó, sợ quẹt phải nên không dám chen lên.
Gã đỗ ở bên cạnh, tắt động cơ xuống xe, ngắm nghía chiếc xe một lượt từ đầu đến đuôi, nhịn không được.
trầm trồ: “Xe này đẹp thật, của ai đây?”
“Đẹp gì mà đẹp, sao đẹp bằng xe nhà mình được”
Tô Hồng hừ một tiếng, thấy con trai tắt máy rồi bà cũng không tiện nói thêm gì: “Chẳng qua chỉ là một chiếc xe quốc nội năm sáu chục ngàn, so được với xe nhà mình Sao”
Cậu con trai giật giật khoé miệng, còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Ngẩng đầu thấy Lâm Vũ Chân đứng đó, nhịn không được hỏi: “Vũ Chân, là xe của nhà em à?”
Lâm Vũ Chân không thèm để ý đến gã, bước thẳng đến bên cạnh bà cụ: “Bà ngoại, ba con nhập viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432628/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.