“Cảm, cảm ơn”
Hồi lâu, Lâm Vũ Chân mới nói ra được một câu như vậy.
“Không cần cảm ơn”
Giang Ninh lại không nghĩ nhiều vậy, nhìn thấy Lâm Vũ ”. vẻ ï hắn hài lòng: “Được rồi, nhanh đi làm việc, làm xong chúng ta về nhà”
Nói xong, Giang Ninh ngồi trên sofa bên cạnh, không làm phiền Lâm Vũ Chân, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Vũ Chân làm sao tập trung làm việc nổi nữa, lòng đã rối hết cả lên rồi.
Không lâu sau, Lâm Vũ Chân đứng dậy.
“Giang Ninh, chúng ta về nhà thôi.”
Bên ngoài phòng làm việc, một đám người đang ăn khuya, thấy Lâm Vũ Chân mặt đỏ ửng, tay cầm hoa đi từ phòng làm việc ra, những ánh mắt ngưỡng mộ khiến Lâm Vũ Chân càng ngại hơn.
“Mọi người làm xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi”
Giang Ninh mở miệng, “Công việc quan trọng nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng, sau này có tăng ca thì kêu nhà hàng Kim Ngọc chuẩn bị đồ ăn khuya, Tiểu Triệu, cô sắp xếp đi”
“Dạ được, anh Ninh!”
Thư ký Tiểu Triệu lập tức đáp.
Giang Ninh dân Lâm Vũ Chân rời đi, những tiếng tranh luận ngưỡng mộ phía sau vang lên không ngừng.
Về đến nhà, Lâm Vũ Chân cẩn thận để hoa vào trong bình hoa, còn tưới chút nước, ánh mắt sáng lên. Giang Ninh tắm xong thấy Lâm Vũ Chân vẫn đang ngây ra, không nhịn được mà hỏi: “Thích à? Sau này mỗi ngày đều tặng em”
“Không cần”
Lâm Vũ Chân vội lắc đầu, “Như vậy được rồi, một lần là tốt rồi, cảm ơn anh, Giang Ninh, đây là lần đầu em nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432619/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.