Miệng ông đầy máu tươi nhưng lại không dám phát ra một tiếng, ông thật sự bị đánh đến sợ rồi.
Lâm Cường hít sâu một hơi rồi lập tức lấy điện thoại khác gọi một dãy số.
Một lúc lâu sau bên đó mới bắt máy, truyền đến giọng trầm thấp.
“Anh cả” Lâm Cường hừ một tiếng, “Chú hai, ở tỉnh thành lăn lộn khá vui nhỉ, còn biết có thẳng anh cả này?” ‘ “Anh cả có chuyện gì” Lâm Võ bên kia, ngữ khí nghe có chút mất kiên nhẫn.
‘Gã chỉ nghe lời Lâm Tiêu, còn với anh cả này thì không có tình cảm gì để nói.
Năm đó lúc hắn xúi giục Lâm Tiêu sắp xếp cho bản thân đến tỉnh thành để phát triển, Lâm Võ còn có chút không vui.
“Trong nhà xảy ra chuyện rồi” Đương nhiên là Lâm Cường biết Lâm Võ bất mãn với bản thân, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn lạnh nhạt nói, “Ba đột quy rồi, có thể sống bao lâu tôi cũng không biết” “Cái gì?” Lâm Võ vừa nghe vậy, lập tức lớn tiếng, “Anh chăm sóc ba kiểu gì vậy? Có thể chăm sóc đến mức ba đột quy? Lâm Cường tôi nói anh biết, nếu ba có bất trắc gì thì tôi không xong với anh đâu!” “Liên quan gì đến t Lâm Cường hầm hừ: “Cũng đâu phải tôi chọc tức.” Hắn lười nói nhiều với Lâm Võ: “Tự tìm thời gian quay về đi, nếu trễ thì có thể cậu không thể gặp mặt ba lần cuối đâu: Nói xong, hán cúp máy luôn.
Hắn biết rất rõ, Lâm Võ và Lâm Văn đều hiếu thảo, có thể nói là Lâm Tiêu nói gì nghe nấy.
Lâm Văn yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432574/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.