Tô Mai không biết nên xử lý thế nào, năm triệu lận đó!
Nhiều tiên thế này bà nào dám cầm bừa, vô công bất thụ
lộc, bồi thường thì bồi thường chứ, đâu cần nhiều tiền
như vậy đâu.
Bà không hề biết, nếu không nhận được sự tha thứ của
bà, tổn thất của ngân hàng Đông Hải đâu chỉ dừng lại ở
con số hai tỷ.
“Nhiều quá, thật sự tôi không thể nhận, hai trăm đồng
tiền thuốc thang là được rồi mà”
Tô Mai không gật đầu, mấy người Tiết Hàng không dám
ngẩng đầu lên mà vẫn cúi gập người xuống.
“Vậy tôi tạm giữ lại”
Tô Mai không còn cách nào, không biết nên từ chối ra
sao, thôi đợi Lâm Vũ Chân về bảo nó nghĩ cách xử lý.
Thấy Tô Mai chịu nhận, đám người Tiết Hành mới thở
phào nhẹ nhõm, bọn họ còn cho rằng Tô Mai sẽ nhân cơ
hội ngoạm luôn một miếng lớn, bọn họ thực sự lấy làm
hổ thẹn lắm.
“Tô Mail Bà ra đây ngay cho tôi! Đụng phải xe em tôi, giờ
trốn ở trong nhà đấy hả? Ra ngay đây bồi thường tiền!”
“Mẹ nó chứ, nhà nó ở đây hả? Cả xe ông mà cũng dám
đụng vào, cút ra đây đền tiền! Nếu không ông mày vào
trong đánh chết tụi bây!”
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gào thét, ầm ï như
thể sắp xông vào đến nơi.
Trương Vinh xản tay áo lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào
cũng có thể ra tay.
Hôm nay không bát chúng nó đền một triệu thì đừng
mong xong chuyện này.
Trong phòng, Tô Mai nhíu chặt mày.
Đúng thật là tối qua Giang Ninh có đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432515/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.