Giang Ninh thấy vậy thì nhíu chặt mày.
Thẳng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à?
Nhanh như vậy đã báo thù lên đầu Lâm Vũ Chân.
“Là anh đánh gã, chuyện này không liên quan đến em”
Giang Ninh nói thẳng: “Chuyện này anh sẽ giải quyết”
“Đừng”
“Lâm Vũ Chân lác đầu, mát đỏ hoe: “Anh đừng tìm gã, gã
sẽ giết anh mất”
Tên khốn ấy lòng dạ như lang sói, sẽ chẳng buông tha
cho Giang Ninh đâu.
“Còn nữa, đừng để cha mẹ tôi biết chuyện này, nếu
không bọn họ nhất định sẽ đuổi anh đi”
Ít ra Giang Ninh ở nhà cô thì Lâm Phong sẽ không dám
đến tận cửa hại người, nếu anh bị đuổi đi rồi vậy thì chắc
chắn Lâm Phong sẽ không bỏ qua cho Giang Ninh đâu.
“Chỉ là công việc thôi mà, không làm ở Lâm thị thì tôi tìm
ở chỗ khác”
Lâm Vũ Chân nở nụ cười gượng gạo.
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi đi chỉnh lý lại sơ yếu lý
lịch.
Giang Ninh không nói gì, cô gái tốt bụng như vậy hắn
chả có gì để nói cả.
Việc mà hán có thể làm, đó là khiến cho những kẻ bắt
nạt cô phải trả giá!
Giang Ninh lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn,
ngắn thôi nhưng lời lẽ tràn ngập sát khí.
Giờ Lâm Phong đang đác ý ghê lắm.
Chỉ cần lấy được hạng mục này thì địa vị của gã trong
nhà họ Lâm sẽ gia tăng thêm một bậc.
Tương lai có thể danh chính ngôn thuận trở thành người
nối nghiệp nhà họ Lâm.
Tay gã vẫn đang bó bột, cầm theo hợp đồng tiến thẳng
đến tập đoàn Hoàng thị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432497/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.