Ngay khi Huỳnh Nhân thốt ra cái tên đó, sắc mặt Mã Bách Điền thay đổi, nắm chặt lấy cánh tay của Huỳnh Nhân, giọng nói khàn khàn, đầy xúc động.
“Anh Huỳnh, anh biết con gái tôi sao?”
Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm bức ảnh.
Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân không dám chen vào, họ chỉ lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Sau khi anh nhìn một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Con gái ông, tên là gì?”
“Hồ Huệ.”
Mã Bách Điền không hề chần chừ nói ra tên của con gái mình.
Huỳnh Nhân suy nghĩ một lát.
“Vậy thì cô ấy có biết tên của mình không?”
Mã Bách Điền lắc đầu.
“Tôi cũng không rõ, lúc mất tích con bé mới ba tuổi.”
“Vậy cô ấy hồi nhỏ có được gọi theo biệt danh gì không?”
“Nếu là biệt danh thì khi còn nhỏ tôi thường gọi con bé là Tiểu Huệ, con bé chắc chắn sẽ biết mình tên Tiểu Huệ.”
“Ra là vậy.”
Huỳnh Nhân khẽ thở dài, ánh mắt luôn hướng về hình bóng cô bé trong bức ảnh.
Trên đời này chẳng có hai bông hoa nào giống nhau cả, bé gái trong ảnh tuy còn nhỏ nhưng nhìn hình dáng khuôn mặt thì rõ ràng giống hệt Tiểu Huệ.
Con ngươi Mã Bách Điền co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là ai?”
“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Liễu.”
Huỳnh Nhân trầm giọng nói.
“Trước đây tôi đã từng đến nhà họ, cho nên tôi khá ấn tượng với dáng vẻ lúc nhỏ của cô ấy.”
Anh mở điện thoại ra, tình ảnh chụp của Từ Huệ, đưa sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356729/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.