Sáng sớm hôm sau, Lưu An mặc chiếc áo da bó sát người, đứng trước cổng Tử Viên.
“Thiếu chủ, tiền thưởng truy nã đã được ban bố. Mấy ngày sắp tới, sẽ có ba ngàn sáu trăm sáu mươi mốt tên sát thủ lần lượt đến Minh Châu để ám sát Thẩm Thanh Vân.”
“Không tệ.”
Huỳnh Nhân híp mắt, khẽ gật đầu. Mới tuyên bố năm phút đã có hơn ba ngàn sát thủ nhận nhiệm vụ, đây quả là một con số rất đáng sợ.
Thử nghĩ một chút xem, một tòa thành ẩn giấu hơn ba ngàn sát thủ chuyên nghiệp, ngụy trang thành đủ loại người tùy cơ hành động. Nếu tin này truyền đi, cả thành phố đều sẽ rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Bỗng nhiên, Huỳnh Nhân nở nụ cười với Lưu An.
“Không ngờ danh tiếng ‘Ám Dạ Quân Mẫu’ của cô vẫn còn hữu dụng như vậy.” Sắc mặt Lưu An lập tức đỏ bừng lên, hiếm khi cô lại lộ ra vẻ ngượng ngùng. “Danh tiếng của tôi có lớn hơn nữa chẳng phải vẫn khuất phục trước thiếu chủ, cam tâm tình nguyện đi theo thiếu chủ sao.”
Huỳnh Nhân cười ha ha.
“Năm năm trước, cô còn định giết tôi đấy.”
Anh vừa nói xong những lời này, sắc mặt Lưu An càng đỏ như sắp nhỏ ra máu. Thế nhưng, hai người không hẹn mà cùng hồi tưởng lại trước kia. Sau đó không khỏi nhìn nhau, ngầm hiểu ý cười một tiếng.
Duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu. Ai có thể tưởng tượng được, một Lưu An dịu dàng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trước mặt Huỳnh Nhân. Vậy mà lần đầu gặp mặt lại thật sự muốn ám sát anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356686/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.