Trong lòng Huỳnh Nhân rất sốt ruột, Phùng Cẩn Mai bị thương nặng như vậy, anh nghĩ sau khi băng bó xong sẽ nói chuyện này với Liễu Phi Tuyết.
Tuy nhiên, chưa đợi anh nói với Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết đã đi xuống trước.
“Xin chào, tôi là vợ của Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết.”
“Phùng Cẩn Mai.”
Phùng Cẩn Mai tích chữ như vàng, nói ngắn gọn ra tên của mình
Thấy đối phương không nồng nhiệt, Liễu Phi Tuyết cũng chẳng khách sáo nữa, cô thản nhiên hỏi.
“Chị bị thương à?”
“Chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Giọng nói của Phùng Cẩn Mai âm trầm, cô đứng dậy khỏi ghế xô pha.
“Gây thêm phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô ấy cố chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, đứng dậy bước ra cửa.
Huỳnh Nhân không đành lòng. Lúc anh đang định mở miệng, ánh mắt Liễu Phi Tuyết lại trở nên bình thản.
“Đợi đã.”
Phùng Cẩn Mai quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Liễu Phi Tuyết.
Chỉ thấy vẻ mặt cô tức giận, nhẹ nhàng trách móc.
“Chị bị thương nặng như vậy còn đi được à?”
“Sao lại không được?”
Phùng Cẩn Mai nhướng mày, hỏi ngược lại.
“Vào với tôi đi.”
Liễu Phi Tuyết nhìn cô ấy một cái, xoay người đi về phía một gian phòng khách.
Thế nhưng, Phùng Cẩn Mai cũng không đi, cô ấy đứng nguyên tại chỗ.
“Không cần đâu, tôi đến nói với Huỳnh Nhân một vài tin tức. Bây giờ đã nói xong, tôi cũng nên đi rồi.”
Trong mắt Liễu Phi Tuyết hiện lên vẻ lạnh lùng, cô lạnh nhạt nói.
“Tôi nghĩ chị đã hiểu lầm gì đó. Tôi không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356635/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.