Tất cả mọi người nhất tề nhìn ra cửa lớn.
Tuy nhà họ Thiều nhiều con gái, cháu gái, nhưng người có tư cách xưng là ‘cô chủ’ cũng chỉ có một mà thôi.
Thiều Gia Nguyệt.
"Thiếu chủ."
Ánh mắt Lưu An lóe lên, cô ta biết quá khứ Thiếu chủ của mình, biết kẻ thù lớn nhất của Thiếu chủ chính là người phụ nữ này.
Huỳnh Nhân xua tay, ngăn cản ý muốn giết người của Lưu An, trên gương mặt bình tĩnh gợi lên một nụ cười châm chọc lại.
"Thiều Gia Nguyệt, cuối cùng cô cũng tới…"
"Thiều Gia Nguyệt đến."
Nghe được ba chữ kia, Thiều Tuấn như nghe được tiếng trời vậy, trái tim lo sợ cũng từ từ rơi xuống.
Trong mắt đám con cháu nhà họ Thiều cũng đều hưng phấn lên, tựa như bỗng nhiên có điểm tựa vậy, hung tợn nhìn về hướng Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân, mày chết đến nơi rồi."
Lưu An cũng nhìn về cửa lớn. Cô ta không thể hiểu nổi, một đứa con gái thôi mà, cần gì phải hưng phấn như tiêm máu gà thế?
Nhưng hoàn cảnh như vậy cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của Lưu An, cô ta cũng muốn thấy kỳ nữ này trông thế nào.
‘Cộp cộp…’
‘Cộp cộp…’
Tiếp đó, mọi người nghe được tiếng giày cao gót nện bước đầy tiết tấu.
Một cô gái xinh đẹp kiểu cổ điển, dáng người cao gầy bị một đám đàn ông vây quanh đi tới.
Cô ta khoác một chiếc vest đen, bên trong là một bộ công sở màu trắng, không mặc váy mà là một chiếc quần lửng ống rộng, lộ ra chân nhỏ mảnh khảnh. Cô ta đeo một chiếc khăn lụa mềm mại trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356591/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.