"Huỳnh Nhân? Hóa ra là anh!"
Nhìn thấy Huỳnh Nhân với Lưu An thản nhiên bước vào với sắc mặt thoải mái, trong mắt Thiều Hải Hà lóe lên sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ hung dữ.
"Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới để giải quyết tình trạng khốn khổ của anh bây giờ đấy"
Huỳnh Nhân nhìn quanh văn phòng bừa bãi, cười nói.
"Tôi thấy có vẻ bây giờ anh đang rất cần sự giúp đỡ thì phải"
Anh nở nụ cười nhã nhặn, nhưng trong mắt Thiều Hải Hà thì nụ cười ấy làm anh ta rợn hết cả gáy.
"Nhà họ Thiều và nhà họ Liễu không đội trời chung, anh sẽ tốt bụng giúp đỡ chắc?"
Đáy mắt Thiều Hải Hà toát ra vẻ cảnh giác nồng đậm, sau đó lại quay sang khinh thường.
"Vả lại, một kẻ ăn hại không được gia nhập vào dòng họ như anh thì có thể giúp được gì cho tôi?"
Huỳnh Nhân nghe thế cũng không tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên, vẽ ra một vòng cung ý tứ sâu xa.
"Xem ra, anh chẳng biết cái gì về tôi cả"
"Tôi quay về Minh Châu cũng đã được một thời gian rồi. Thiều Gia Nguyệt không thể nào không biết tung tích của tôi, nhưng tại sao cô ta lại không đến tìm tôi?"
Không để cho Thiều Hải Hà cơ hội mở miệng, Huỳnh Nhân nói tiếp.
"Bởi vì cô ta đã bí mật điều tra tôi và biết được một số tình huống đằng sau của tôi, trong khi chưa hoàn toàn cầm chân được tôi, cô ta tuyệt đối sẽ không dám đối đầu với tôi"
Huỳnh Nhân không nhắc tới thì thôi, vừa gợi lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356569/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.