Huỳnh Nhân nói xong, Hoắc Thiên Quân lập tức sững sờ.
Sau đó giống như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười, cười ha hả.
"Anh nói cái gì? Những tên tội phạm trốn chạy đã quay trở về sao?"
"Đúng vậy."
Huỳnh Nhân gật đầu một cái, nghiêm túc nói.
"Không chỉ chạy về mà còn nước mắt nước mũi thú nhận tội lỗi của mình nữa, ngoan ngoãn để cảnh sát Vương bắt về quy án."
"Ha ha ha!"
Hoắc Thiên Quân càng cười càng lớn, chảy nước mắt nói.
"Làm sao anh biết những người đó sẽ chạy về vậy? Anh nghĩ rằng bọn họ là đồ ngu sao? Biết rõ nơi này có cảnh sát mà còn chĩa súng vào? Ôi không, tôi chết vì cười mất..."
Vương Trân cũng nhìn Huỳnh Nhân một cách kỳ lạ.
"Sao mấy tên phạm nhân đó lại ngu như vậy?"
"Bởi vì đối với họ mà nói, so với việc tự kết thúc thì bị cảnh sát bắt lại là chuyện tốt."
Huỳnh Nhân cũng không phản bác lại, anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói một câu mà không ai có thể hiểu được.
"Đừng có ở đó mà nói nhảm, hôm qua chuyện cậu đánh thành viên hiệp hội võ đạo của tôi bị thương, tôi không bỏ qua đâu!"
Hoắc Thiên Quân đi tới trước mặt Huỳnh Nhân, nhìn xuống nói.
"Chúng tôi cũng không cần anh bỏ qua, anh đánh Mã Trung như thế nào, chúng tôi cũng sẽ đánh trả anh như thế đấy. Ngày hôm nay anh lên mặt như vậy, sau này sẽ phải trả giá."
"Hoắc Thiên Quân, cậu muốn tôi tra tấn cậu đúng không?"
Vương Trân lạnh lùng nói.
"Tôi là cảnh sát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356530/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.