“Hừ!”
Bác Quách được Từ Huệ đỡ từ trong rừng cây đi ra, sắc mặt âm u.
“Mày còn coi tao là ba sao!”
Phịch…
Quách Tuấn ngã ngồi dưới đất, đôi mắt dại ra, toàn thân giống như mất hết sức lực, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không thể nào, không thể nào như vậy được... Ba phải đang bệnh nặng không thể xuống giường mới đúng...”
Bác Quách bước nhanh đến bên cạnh Huỳnh Nhân, lớn tiếng nói.
“Mày nói đúng lắm, nếu không phải có Huỳnh Nhân cứu thì bây giờ tao vẫn còn nằm đấy!”
“Huỳnh Nhân?”
Quách Tuấn lập tức hiểu ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Anh à, anh thật sự làm người ta quá thất vọng rồi!” Từ Huệ cũng đau lòng nói.
“Người khác không đánh mày được thì để tao đánh, xem tao có đánh chết thằng con bất hiếu mày hay không!”
Bác Quách bất ngờ bước nhanh tới trước mặt Quách Tuấn, tát gã ta một cái thật mạnh.
Nhưng bởi vì bác Quách già rồi, hành động chậm chạp, sau khi Quách Tuấn qua khỏi cơn hoảng sợ, cũng phản ứng lại rất nhanh, nhẹ nhàng tránh được.
“Mày còn dám trốn?”
Bác Quách trợn tròn mắt, tức giận đến mặt mày xanh mét, nói xong lại tát cho Quách Tuấn một cái.
Quách Tuấn đang định trốn tiếp thì nghe Huỳnh Nhân hờ hững nói.
“Ba mẹ đánh con cái là chuyện rất bình thường, ngoan ngoãn đứng lại cho tôi.”
Phịch phịch!
Lưu An giơ chân lên nhanh nhẹn đá ngay phía sau đầu gối Quách Tuấn.
Quách Tuấn lập tức cảm thấy cơ sau gối đau nhức, không chịu được quỳ xuống trước mặt bác Quách.
Chát!
Bác Quách tát Quách Tuấn một bạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356501/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.