Hồi còn trong quân đội, Huỳnh Nhân học được vài món của bác sĩ quân y số một của Kim Hoàng, Phùng Cẩn Mai. Tuy anh chỉ học sơ sài nhưng cũng mạnh hơn ‘chuyên gia’ gì đó bên ngoài nhiều. Anh vừa liếc đã nhận ra thanh niên kia vốn chả bị cảm lạnh, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, mấy cái kia toàn do anh ta giả vờ.
Nếu đã như vậy thì cái gọi là ‘bạo hành y tế’ cũng không có, dám thề là tên Quách Tuấn tham không đáy này muốn lừa lấy thêm chút tiền.
Còn bác Quách thì gã cũng chẳng quan tâm luôn. Gã ta chỉ thích đánh bạc, lại còn cãi nhau với bác Quách rất nhiều lần vì chuyện bài bạc. Gã ta đã thầm căm ghét bác Quách rồi, ước chi ông cụ chết sớm một chút để gã tiện bề chia tài sản kìa.
Vốn Huỳnh Nhân còn muốn nể mặt bác Quách, không muốn khiến Quách Tuấn quá mất khôn kham, nhưng bây giờ xem ra đó hoàn toàn là điều thừa!
“Mày thả nó ra!”
Quách Tuấn dẫn mấy người nhà đến hùng hổ vây quanh.
“Nó đã suy nhược lắm rồi, sao nó chịu được hành hạ? Thêm nữa, mày biết y thuật à, có giấy phép hành nghề y không đấy?”
Huỳnh Nhân nhìn gã ta rồi cười nói.
“Anh sợ à?”
“Buồn cười, tao mà sợ?”
Quách Tuấn lập tức châm chọc như thể gã ta nghe được chuyện mắc cười.
“Tao sợ mày chơi dại thôi. Rõ ràng mày không biết chữa, vậy mà cứ đòi giả bộ như giỏi giang lắm, lỡ có chuyện gì mày đền nổi không?”
Lúc này, Liễu Thuỵ Hoa cũng nôn nóng kéo tay áo Huỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356496/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.