Chờ Thiều Nghiêm dẫn người chạy vội tới thì thấy Huỳnh
Nhân đang nhàn nhã uống rượu.
Sau lưng hai người họ có ba, bốn bảo vệ bar đi tới đi
lui, nhìn như tùy ý, thật ra đều đánh mắt cảnh chừng bên này, rõ ràng là người
do Lâm Trân Nghi phái tới giám thị bọn họ.
Huỳnh Nhân cũng không để ý, thấy Thiều Nghiêm đến thì
vẫy tay với anh ta.
Thiều Nghiêm sợ hãi nhìn thoáng qua Lưu An bên cạnh Huỳnh
Nhân. Hình ảnh Lưu An từ trên trời giáng xuống như sát thần ngày đó vẫn khắc
sâu dấu vết trong lòng anh ta, giống như bóng đè vậy.
Lưu An bình thản không buồn để ý cái nhìn của Thiều Nghiêm.
Trong mắt cô ta, giá trị sinh mệnh của Thiều Nghiêm chẳng khác nào một con kiến.
Huỳnh Nhân chỉ ghế dựa đối diện, cười nhạt.
"Ngồi đi."
Thiều Nghiêm như đứng đống lửa, như ngồi đống than ngồi
xuống trước mặt Huỳnh Nhân, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, cau mày hỏi.
"Đây không phải quán bar của nhà họ Hào à? Sao
anh lại ở đây?"
Huỳnh Nhân hờ hững liếc anh ta.
"Tôi làm cái gì còn cần trưng cầu sự đồng ý của
anh à?"
Cổ Thiều Nghiêm lập tức rụt lại, ý thức được mình nói
sai, vội vàng tự rót cho mình một cốc rượu.
"Tôi tự phạt một ly."
Dứt lời, anh ta nốc ừng ực cả cốc lớn Armand De
Brignac Gold, thoáng cái mặt đã đỏ rực.
"Đừng sợ, tôi là người công tư rõ ràng, từ đầu tới
cuối tôi chỉ nhằm vào Thiều Gia Nguyệt thôi, không liên quan đến anh."
Huỳnh Nhân thấy dáng vẻ Thiều Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356474/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.