Sắc mặt Huỳnh Nhân hơi hòa hoãn, ánh mắt nhìn về phía
Liễu Phi Tuyết cũng nhiều thêm một phần dịu dàng áy náy.
Năm năm chinh chiến, đối với Huỳnh Nhân mà nói, đây là
lễ thanh tẩy thoát thai hoán cốt, nhưng đối với Liễu Phi Tuyết mà nói, nó lại
giống như ác mộng.
Lúc biết được bản thân mang thai, không ai biết cô hoảng
sợ thế nào. Lúc mệt mỏi đau đớn, không có ai cho cô một cái ôm. Ngay cả lúc
sinh Huỳnh Như, cũng là cô một thân một mình.
Tính cách làm cho Liễu Phi Tuyết đã sớm quen với việc
có chuyện gì thì đều một mình chịu đựng, dù là bị thương, tủi thân, cũng không
nói cho ai.
Cho dù Huỳnh Nhân đã trở về cũng không thể thay đổi điều
này.
Huỳnh Nhân không trách, trong lòng chỉ có hổ thẹn
Bất cứ chuyện gì đều cần quá trình. Thứ làm Huỳnh Nhân
vui mừng là, giữa anh và Liễu Phi Tuyết còn có một cây cầu nối, đó là con gái của
hai người, Huỳnh Như.
Vì con gái, Liễu Phi Tuyết đồng ý thử mở lòng, tìm hiểu
người đàn ông xa lạ này.
Huỳnh Như đã ngủ trong ngực Liễu Phi Tuyết rồi.
Lúc con bé ngủ rất đáng yêu, cái miệng nhỏ hơi vểnh
lên, còn chảy nước miếng, có vẻ như là mơ thấy chuyện gì vui, khóe miệng hơi
cong lên.
Liễu Phi Tuyết cẩn thận lau nước miếng bên miệng Huỳnh
Như, sau đó nói ra chuyện làm cô buồn phiền lần này.
Huỳnh Nhân tập trung tinh thần nghe, vẻ mặt nghiêm
túc.
Thật ra, chuyện cũng không sai biệt lắm với phán đoán
của Huỳnh Nhân. Một xí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356472/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.