Tiếng gào của Giang Bảo giống như tiếng sấm rền nổ vang trên
trời, chấn động đến mức màng nhĩ của tất cả mọi người ở đây kêu ong ong.
Không chỉ Phạm Gia ngơ ngác mà Thiều Hải Hà cũng đần ra, đồng
thời Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na, Liễu Nham và tất cả mọi người ở nơi đây đều
giống hai người kia.
Trên trán Thiều Hải Hà đổ mồ hôi hột, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng,
một loại tâm lý khiếp sợ hệt như cơn lũ phá đê cuốn trôi đi sự kiêu ngạo vốn có
của anh ta.
Đám đàn ông vạm vỡ đó là ai?
Tại sao ai nấy cũng cầm một khẩu súng lục?
Thời buổi này, từ lúc nào mà súng lục lại phổ biến đến vậy?
Chẳng lẽ... bọn họ giống như anh Phạm, cũng là người của
quân khu…
Hai chân Thiều Hải Hà run lẩy bẩy. Vừa nãy, khi đám đàn ông
đó mới vừa xuất hiện anh ta đã cảm thấy không yên lòng.
Nhưng cụ thể là bất an ở chỗ nào thì lại không nói rõ được.
Đến tận lúc này anh ta mới hiểu được rằng mình đã đụng phải
người không nên đụng vào.
Bất kể là ai đi nữa, dám giơ súng trước mặt mọi người thì
cũng đã có vị trí rất to.
Cùng với câu nói đó.
Ai dám nhúc nhích, ông đây bắn chết mẹ thằng đó!
Trực giác cho Thiều Hải Hà biết đây không phải là lời dọa nạt,
mà bọn họ thực sự dám nổ súng…
Rốt cuộc đám người này là thần thánh phương nào vậy?
Đôi chân của Thiều Hải Hà đang run rẩy, nỗi hoảng sợ trong
lòng bị phóng đại lên vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356461/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.