"Tránh ra." Huỳnh Nhân lạnh lùng quát.
"Đừng để tôi nói nhiều."
"Huỳnh Nhân, đứng lại!" Huỳnh Nhân chọc giận Liễu Cảnh Nhiên.
"Anh muốn gì? Muốn hại bố tôi sao?"
Huỳnh Nhân thản nhiên nhìn Liễu Cảnh Nhiên một cái, anh không thèm để ý tới cô ta.
Phúc Hoàng chật vật đứng dậy, gương mặt vô cùng đáng sợ.
"Người đâu, đánh gãy chân tên này bắt nó quỳ xuống cho tôi."
Năm sáu tên vệ sĩ của Phúc Hoàng chạy tới, lập tức vây quanh Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân, chạy đi." Bác Vương lo lắng.
Nhưng Huỳnh Nhân vẫn như cũ đưa lưng về phía mấy tên vệ sĩ kia, thậm chí vẫn đứng thản nhiên ở giữa sân.
"Ngu xuẩn."
Phúc Hoàng cười lạnh, Liễu Cảnh Nhiên cũng không phản ứng gì, trên mặt đầy vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Ngay tại lúc tay của bọn chúng sắp động tới Huỳnh Nhân thì anh dùng đòn phản công. Bỗng chốc, những tên này đều nằm la liệt, cứ như vừa rồi chỉ là đùa vui.
Sân trước của Liễu gia chìm vào tĩnh lặng, chẳng có một chút âm thanh nào. Liễu Cảnh Nhiên và Phúc Hoàng không thể tin nổi nhìn Huỳnh Nhân, trong đáy mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi, tựa như đang nhìn một tử thần.
Bác Vương không thể thốt nên lời. Những tên vệ sĩ còn lại vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn Huỳnh Nhân, bọn họ di chuyển về phía của Phúc Hoàng. Bọn họ cảm giác tiếp theo đối phương sẽ ra tay với Phúc Hoàng.
Nhưng Huỳnh Nhân không hề làm vậy. Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như thường, anh cảm thấy việc này không đáng để bận tâm.
Anh quay đầu đi và tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356437/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.