Lời của Huỳnh Nhân khiến cho Mã Bách Điền và Mã Khả Phong phải mở to hai mắt nhìn.
Mã Bách Điền là bởi vì rốt cuộc đã tới thời khắc báo thù, trong lòng cảm thán.
Mã Khả Phong thì là vì hoảng sợ tột cùng, đặc biệt nghĩ đến cuộc sống sinh hoạt chỉ có chân sau này, anh ta cảm thấy đau đớn muốn chết.
Thình thịch.
Anh ta trực tiếp quỳ xuống, quỳ đi đến phía trước Hàn Thiên Chính, giọng nói run rẩy.
“Lão Hàn, cứu tôi với, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Tuy Hàn Thiên Chính không đành lòng, nhưng nghĩ đến vị trí của mình, vẫn lạnh lùng nói.
“Tôi không cứu được cậu.”
“Lão Hàn, chắc chắn ông có thể cứu được tôi, ông nhẫn tâm nhìn tôi về sau phải sống với một chân à?”
Mã Khả Phong sợ hãi chết khiếp, thậm chí ôm lấy chân Hàn Thiên Chính.
Ở trong mắt anh ta, Hàn Thiên Chính là cứu tinh duy nhất của mình.
Nhưng mà, Hàn Thiên Chính lại đá văng anh ta ra.
“Cút đi.”
Rồi sau đó nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Việc này không liên quan đến tôi, trách nhiệm của tôi dừng ở đây.”
Nói xong, không lưu luyến xoay người đi.
Huỳnh Nhân không ngăn cản, ưu tiên bảo toàn lợi ích của mình, đây là chuyện bình thường.
Hàn Thiên Chính cũng không thật sự sợ Huỳnh Nhân, mà là ông ta không xác định được Huỳnh Nhân có đủ thực lực và địa vị để dao động được địa vị của ông ta hay không, thậm chí Huỳnh Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/2360558/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.