Huỳnh Nhân cảm nhận được tình cảm này chỉ vừa mới, càng lưu luyến không thể rời xa.
‘Em và con cứ ở đây. Anh hứa sẽ về sớm nhất có thể…”
“Anh cũng sẽ sắp xếp cho hai mẹ con em, đảm bảo không có ai dám làm gì em.”
“Còn có… sẽ đảm bảo hai mẹ con một đời không lo nghĩ.”
Huỳnh Nhân vẫn tự tin vào bản thân, chỉ là căn bệnh kia của anh có thể nói gốc ngọn tuy đều trị được đi nữa.
Tàn tích vẫn còn.
Lần này ra chiến trường vẫn không thể nào chắc chắn điều gì, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Nhưng nếu anh không về… mẹ con em…”
Nghĩ tới thời gian vừa rồi, Liễu Phi Tuyết cũng mềm lòng. Bọn họ còn chưa kịp ở cùng nhau bao lâu cả.
“Cô Liễu, cô yên tâm bên phía họ Liễu tôi đã xử lý xong. Họ sẽ không dám động vào cô.”
Lúc này, Lưu An mới tiến vào.
“Cô đã chuẩn bị xong?”
“Thưa Long chủ, tôi đã thu xếp ổn thỏa.”
Lưu An cúi người kính cẩn.
Mà Liễu Phi Tuyết hơi ngẩng người.
“Ba ba… phải đi sao?”
“Ba ba phải đi.”
Tiểu bảo bối nhỏ lắc lắc cái đầu.
Cảm giác rất tủi thân.
Mình chỉ mới có ba thôi, sao giờ lại đi rồi?
“Ngoan! Ở với mẹ, bảo vệ mẹ thay ba nhé.”
Huỳnh Nhân ôm lấy thân hình bé bỏng kia, cảm giác có chút lưu luyến.
“Ba ba hứa về với con có được không?”
“Ba ba hứa!”
Huỳnh Nhân trịnh trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/2360547/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.