Anh vội vàng chống tay lên tường, thở hổn hển.
Trong nhiệm vụ cuối cùng ở biên giới phía Tây, anh bị thương nặng, suýt nữa mất mạng trên chiến trường. Tuy rằng cứu lại được cái mạng nhưng lục phủ ngũ tạng đã tạo thành vết thương vĩnh viễn.
Thậm chí, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu không, dựa vào địa vị và tầm quan trọng của anh ở biên giới phía Tây, cấp trên cũng sẽ không phê chuẩn cho anh tạm thời nghỉ dưỡng thương.
Reng! Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên.
Chiếc điện thoại được phát ở Tây cảnh. Tuy là chiếc điện thoại vệ tinh kiểu cũ nhưng lại chống nước, Giang Thần ổn định lại tinh thần, cầm điện thoại ấn nút nghe.
“Alo? Cậu chủ, nghe nói cậu trở về rồi?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói già cỗi, có thể nghe ra đang rất kích động.
“Ông Hà, không ngờ tin tức của ông cũng nhạy lắm!”
Giang Thần bất lực bật cười.
Ba năm trước, lúc anh về phía Nam chấp hành nhiệm vụ, tình cờ cứu một nhà lớn nhỏ của một ông lão, thật ra cũng chỉ tiện tay mà thôi.
Nhưng ông lão lại thề ngay tại đó là trên dưới nhà họ Hà sẽ đi theo hầu hạ Giang Thần suốt đời.
“Hê hê, lần này, cậu còn đi không?”
Hà Phù Sinh vội vàng hỏi.
“Tạm thời tôi sẽ không đi, ở Vân Hải dưỡng sức một thời gian!”
Giang Thần nói.
“Cậu không đi nữa? Tốt quá rồi!”
Nếu ai có thể nhìn thấy ở đầu dây bên kia, người giàu nhất thành phố Vân Hải Hà Phù Sinh lại mang biểu cảm kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-dien-ha/168071/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.