Người này rõ ràng là có năng lực như thế, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ chần chừ không chịu đi tìm việc, so với một tên lười biếng thích ăn bám thì có gì khác nhau?
Nhưng lúc này cô lại không phát hiện ra mặt của mình đã đỏ bừng lên từ lúc nào không biết.
"Mau xin lỗi vợ của tao thì tao có thể thả cho mày đi!"
Giang Thần lạnh lùng nói.
"Nếu không thì ngày sinh của mày cũng sẽ chính là ngày giỗ của mày đấy!"
"Mẹ kiếp, bắt ông đây xin lỗi, mày điên rồi sao? Mày mới là người phải xin lỗi tao! Mày cho rằng mày dám động vào tao thì cha nuôi Lôi Hồng của tao sẽ buông tha cho mày sao?", Vương Đằng không nhịn được gào thét mắng.
Người nhà họ Vương đều thất kinh, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Lôi Hồng là một nhân vật thế nào chứ?
Vua của thế giới ngầm Vân Hải, bóp chết bọn họ dễ như bóp chết một con kiến.
Lúc này mọi người đều hoảng sợ.
"Giang Thần, mau xin lỗi anh Đằng, cậu muốn giết chúng tôi sao!"
"Đúng đó, mau xin lỗi đi, cậu muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi chết chung!"
Vương Húc cùng một đám người nhà họ Vương lo lắng đến mức nháo nhào kêu to lên.
Không quan tâm đến bọn họ, Giang Thần nhặt một thanh gỗ hình vuông nằm rải rác gần đó, có gai nhọn bằng gỗ ở một đầu, bước tới rồi đè thẳng lên cổ họng Vương Đằng.
Đồng thời, ánh mắt của anh trở nên lạnh như băng, nói: "Một lần cuối cùng, mau nói xin lỗi vợ tao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-dien-ha/1680214/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.