Chương 7
“Câu hỏi gì?”
Lâm Yến Vân nhíu mày, thắc mắc.
“Phù…”
Tần Vũ Phong thở phào, rồi mới nói ra câu chuyện chôn dấu nơi đáy lòng: “Thật ra, từ lúc mười tám năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Lâm Yến Vân nghe vậy sửng sốt, không hiểu anh đang nói xàm cái gì.
Mười tám năm trước, cô mới có vài tuổi, cho dù gặp qua Tần Vũ Phong, thì có sao?
“Yến Vân, em thật sự đã quên sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của cô, Tân Vũ Phong thất vọng vô cùng, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Mười tám năm trước, nhà của anh xảy ra chuyện, anh chạy trốn đến khu phố cũ ở Dương Hải, vài ngày không được ăn gì.”
“Đúng lúc anh đang đói sắp ngất, em đã cho anh nửa bánh bao, cứu anh một mạng!”
“Lúc ấy anh đã thề răng, sau này lớn lên, nhất định sẽ trở về cưới em làm vợi”
Tân Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cô, hy vọng cô có thể nhớ lại câu chuyện năm nào.
Nhưng mà, lông mày của cô nhíu lại càng sâu, trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Tân Vũ Phong, anh tìm lầm người rồi. Lúc nhỏ tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Không thể nào”
Ánh mắt anh kiên định, nói như chém sắt: “Anh đã cho người hỏi thăm rồi, cô gái có độ tuổi phù hợp ở nhà họ Lâm chỉ có mình em”
Lâm Yến Vân lắc lắc đầu, không chút do dự phủ nhận: “Câu chuyện của anh rất cảm động, nhưng tôi thật sự không phải ân nhân cứu mạng của anh. Đầu tiên, bánh bao là đồ.
ăn của người nghèo, tôi chưa bao giờ ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-cuong-phong/490307/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.