Nhiệm vụ của Hạc không giống Lăng Húc. Trường sam(áo bào khoác ngoài) rộng thùng thình màu đen làm thân hình thon dài của hắn nổi bật vô cùng, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, khí chất ấm áp ôn hòa, dù đứng ở chỗ nào, hắn vẫn là nổi bật nhất. Đường Thiên và Lăng Húc đố kị với Hạc ở điểm này từ lâu. "Ăn mặc như ngươi, không giống võ tướng a." Binh dùng giọng diệu lười biếng của hắn mà trêu chọc, trong miệng ngậm điếu thuốc là, rót một chén nước đưa qua cho Hạc. Hạc nhận lấy chén nước, mỉm cười nói: "Cảm tạ." Binh ngồi xuống, đưa chân gác lên mặt bàn, nhả ra một cái vòng khói, tùy ý hỏi (hỏi rất tự nhiên): "Cảm giác thế nào?" Hạc bỏ chén trà xuống, suy nghĩ một chút cẩn thận nói: "Không quá quen. Trước đây tiếp xúc không nhiều, nước tới chân mới nhảy, không biết có hiệu quả ra sao." "Có tốt hơn không có." Binh cười ha ha nói: "Đáng tiếc Đường thần kinh không ở đây, bằng không bắt hắn đi dẫn đội, nhất định cực kỳ thú vị. Thật muốn nhìn xem biểu tình phát điên của cái gã kẻ này, ha ha." Chú ý tới Hạc nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, búng búng tàn thước, Binh nhếch miệng cười: "Thả lỏng một chút, tiểu Hạc, tình huống không đến nỗi tệ đâu." "Ta không khẩn trương." Hạc lộ ra mỉm cười: "Ta chỉ muốn biết, kế tiếp ta cần phải làm cái gì." "Ngươi luôn tự tin như thế." Binh rất dứt khoát gật đầu: "Vậy chúng ta nói ngắn gọn đi. Nhiệm vụ của ngươi là đóng ở phía sau Tạ Vũ An, trợ giúp Tạ Vũ An chia sẻ một chút áp lực, khi cần thiết, cần có ngươi trợ giúp hắn. Tạ Vũ An đánh vào mặt (danh tiếng) Quang Minh châu, bọn họ nhất định sẽ tìm đến." "CƯờng công Vệ Hải cứ điểm?" Hạc có chút nghi hoặc: "Bọn họ không lo lắng thương vong sao?" Đóng giữ cái cứ điểm Vệ Hải đẳng cấp này là Tạ Vũ An, vị danh tướng được ca tụng là "Thiên hạ phòng thủ đệ tam", người có chút đầu óc chắc chắn sẽ không liều chết mà đánh, bởi vì nhất định phải trả giá thương vong rất lớn. Trong bài danh võ tướng, phòng thủ đệ nhất chính là Gia Á, một trong Quang Minh ngũ hổ, phòng thủ đệ nhị chính là Tống Kỷ Trạch ở Kim châu Đông vực. "CÓ hai nguyên nhân." Binh ngồi hơi thẳng lại một chút: "Thứ nhất, hắn là Câu Thành Văn Đao. Câu Thành Văn Đao xứng với tên là kẻ điên tiến công, ta nghiên cứu qua trận điển hình của hắn, người này am hiểu nhất là điên cuồng tiến công. Thứ hai, bọn họ không có thời gian. Nếu như không thể cấp tốc triển khai cục diện, các tộc tại Nam vực phục hồi lại tinh thần thì sẽ không còn e sợ, đến lúc đó, Nam vực liền trở thành một cái máy xay thịt. Câu Thành Văn Đao không có nhiều lựa chọn, hắn cần phải dùng thủ đoạn sấm sét, chỉ có như vậy mới có thể chấn nhiếp quần hùng Nam vực." Hạc hiểu ra đôi chút: "Nhiệm vụ của ta chính là tận lực trợ giúp Tạ Vũ An kéo dài thời gian phòng thủ?" "Không sai." Binh lộ ra vẻ tán thưởng, sự thông minh (hiểu biết) của Hạc ở trong những người này không ai có thể bằng hắn, nói chuyện cùng người thông minh thực sự tiết kiệm rất nhiều sức: "Tận lực bảo tồn lực lượng, tận lực kéo dài thời gian, nếu như có thể tiêu hao thêm một chút lực lượng của địch nhân vậy thì càng quá tốt rồi." Hạc đứng lên, dứt khoát nói: "Ta sẽ xuất phát bây giờ." Binh cũng đứng lên, đưa Hạc đến cửa vào, bỗng nhiên nói: "Nếu như chuyện không thể làm, chạy giữ mạng mới là quan trọng nhất." Hạc cười tiêu sái : "Thân là thống suất, lời nói xúi quẩy như thế không nên phát ra từ miệng ngươi." Binh cười ha ha, không để ý nói: "Các ngươi chưa từng đánh trận. Đại chiến giống như vậy, bảo tồn sinh lực luôn là sự lựa chọn đầu tiên. Thực lực giống như quân bài, trên tay có bài, đại đa số thời gian ngươi đều có thể lựa chọn đánh hoặc là không đánh. Nếu như ngay cả bài cũng không có, vậy thì chẳng còn cái gì rồi." Hắn vỗ vỗ vai Hạc, lên mặt ông cụ nói: "Điểm ấy ngươi phải tin tưởng ta. Đại chiến giống như vậy, ta dám khẳng định, toàn bộ Thánh vực không một ai càng có kinh nghiệm hơn ta." Hạc cười nói: "Những lời này, nhìn chung có điểm cảm giác sống một vạn năm không uổng phí." Hai người nhìn nhau cười. "Đại chiến giống như vậy, ta dám khẳng định, toàn bộ Thánh vực đều không một ai càng có kinh nghiệm hơn so với ta." A Tín vẻ mặt lãnh đạm, đám người Thiết Cức trước mặt hắn không khỏi toát ra vẻ sùng bái. Nhưng vào lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy Tiểu Man cầm ván cửa đại đao đi tới, toàn thân cứng đờ. Hắn cảm thấy lời này nói được quá sớm, cái bạo vú nuôi trị số vũ lực tràn đầy này cũng là một cái cùng cấp bậc với mình (DG- đoạn này ta không hiểu cho lắm). Năm đó, Xà Phu tọa cũng là cục xương cứng cực kỳ khó chơi. Được rồi, kỳ thực nàng hung tàn hơn. Trên mặt A Tín chất đầy dáng tươi cười, nịnh nọt vô cùng mà đi tới gần: "Ai nha, Tiểu Man ngươi tới rồi!" Ván cửa đại đao vụt ngang như trong dự đoán không có phủ xuống. Tiểu Man thần tình có chút kỳ quái: "Xảy ra chút tình huống, ngươi tốt nhất lại đây nhìn xem." A Tín không còn cợt nhả, đứng lên. Thiết Cức và A Tư Minh liếc nhau, cũng cùng đi theo. Nhìn một đống lộn xộn trước mặt, thi thể khắp núi đồi, mọi người trở nên nghiêm trọng. Thiết Cức hít hít mũi, không khí còn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn khom lưng nắm lên một khối bùn đất đỏ sậm, ngón tay chà xát, bùn đất hóa thành bụi rơi theo giữa kẽ ngón tay hắn. Hắn trầm giọng nói: "Khoảng mười ngày." A Tư Minh lật mấy cổ thi thể trên mặt đất, đứng dậy nói: "Là Mộ Xuân bộ lạc." Hai người Thiết Cức và A Tư Minh liếc nhau, lộ ra mấy phần hoảng sợ. Mộ Xuân bộ lạc không phải tiểu bộ lạc, thực lực của nó không thua kém chút nào với Bắc Địa song hùng. Sở dĩ không có thành lập vương đình là bởi vì khu vực này quần hùng cùng tồn tại mà không phải như bắc địa cằn cỗi hoang vắng chỉ có song hùng cùng tồn tại. Hai người nghĩ đến cái gì, vội vàng tìm kiếm mọi nơi. Một lát sau, bọn họ tìm đến mục tiêu, thi thể một vị nam tử trung niên, khí tức sớm biến mất, con mắt còn trừng, tràn đầy vẻ không cam lòng. "Mộ Xuân Dã, hắn cũng đã chết." Khi A Tư Minh nói lời này, giọng nói có chút rung động. Hắn và Mộ Xuân Dã đánh qua không ít lần, biết rõ nông sâu thế nào, thực lực Mộ Xuân Dã tuyệt đối không kém hơn hắn nửa phần. Mộ Xuân Dã gặp phải độc thủ, Mộ Xuân bộ lạc bị đồ sát, hung thủ cường đại đủ làm người sợ hãi! Đối phương có thể thoải mái tàn sát Mộ Xuân bộ lạc, cũng có nghĩa đối phương có năng lực tàn sát bất cứ một bộ lạc nào trong Bắc Địa song hùng. Dã Nhân châu lúc nào có bộ lạc cường đại như thế? Thiết Cức và A Tư Minh đều là bá chủ một phương, từng cho rằng mình dù không phải người mạnh nhất Dã Nhân châu nhưng có thể tiến thân hàng ngũ người mạnh nhất. Bất cứ kẻ nào muốn giết chết bọn họ đều tuyệt không phải chuyện dễ. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, bọn họ phát hiện, Dã Nhân châu lại tồn tại thứ kinh khủng có thể dễ dàng giết chết bọn họ, trong lòng bọn họ kinh hãi. A Tín ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra thi thể Mộ Xuân Dã, bề ngoài thi thể Mộ Xuân Dã không có bất cứ vết thương gì. A Tín chỉ vào ngực trái Mộ Xuân Dã, nói: "Từ nơi này cắt ra." Thiết Cức nghe vậy, không chút do dự đầu ngón tay dọc theo vị trí A Tín chỉ cắt qua, xuy, thi thể Mộ Xuân Dã một chia ra thành hai. Bởi trời giá rét đất đóng băng, thi thể đã đông thành khối băng, tất cả thi thể đều duy trì (giữ) rất hoàn chỉnh. Sắc mặt mọi người khẽ biến đổi, trái tim Mộ Xuân Dã đã tan vỡ, một vết kiếm bạch sắc nhàn nhạt xuyên qua trong đó. Dù cho qua mười ngày, vết kiếm này vẫn tản ra bạch sắc quang mang nhàn nhạt, yêu dị đáng sợ không hình dung nổi. "Quang Minh châu! Là người của Quang Minh châu làm!" sắc mặt Thiết Cức cực kỳ kém. Bạch quang do vết kiếm phóng thích ra này tản ra khí tức mãnh liệt đặc thù của Năng lượng Quang minh. Sắc mặt A Tư Minh tái mét, trong mắt hắn hiện tia lửa giận: "Mục Chi Hà, chỉ có Mục Chi Hà mới có khả năng giết chết Mộ Xuân Dã! Quang Minh châu xâm lấn Dã Nhân châu!" "Bọn họ là nhằm về phía chúng ta mà tới." A Tín vốn vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng. Lời hắn nói lập tức hấp dẫn ánh mắt hai người. A Tín nhìn mây đen xa vời, bình tĩnh, vô cùng tự tin nói: "Bởi vì chúng ta có khả năng thống nhất Dã Nhân châu." "Không sai!" A Tư Minh giọng căm hận: "Quang minh châu luôn luôn mơ ước lãnh địa chúng ta mấy đời sinh tồn, bọn họ ước gì chúng ta càng loạn càng tốt! Mắt thấy Dã Nhân châu sắp kết thúc hỗn loạn, bọn họ ngồi không yên, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách phá hư Dã Nhân châu thống nhất." Thiết Cức cười lạnh nói: "Đúng vậy, chỉ cần giết chết tiểu thư, toàn bộ hi vọng liền sẽ phá diệt, Dã Nhân châu sẽ lần nữa trở lại thời đại hắc ám. Lão phu liều cái mạng già này, cũng tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được!" Hai người dù sao cũng là một phương chi hùng, A Tín hơi hơi ám chỉ, hai người liền lập tức thấy rõ ràng ý đồ của Quang Minh châu. "Kỳ quái, Mục Chi Hà không phải trấn thủ Vĩ Dã quan châu sao? Thế nào đột nhiên xuất hiện tại nơi này?" Tiểu Man vẻ mặt nghi hoặc. Bọn họ hiện tại ở sâu trong Dã Nhân châu, cách Vĩ Dã quan châu rất xa xôi. Bọn họ lúc trước chưa từng đem Quang Minh châu làm quân mục tiêu, cũng chính là nguyên nhân này. Một khi binh đoàn của Quang Minh châu bước lên thổ địa Dã Nhân châu, bọn họ sẽ gặp các bộ lạc dọc đường điên cuồng công kích. Mặc cho Mục Chi Hà quan hệ tốt cùng các bộ lạc khác, nhưng không có một bộ lạc nào có thể dễ dàng để bọn họ bước lên đất đai của mình, như Hắc Thủy bộ lạc của Thương Bắc. Chỉ dựa vào Mục Chi Hà cùng một binh đoàn, muốn chinh phục Dã Nhân châu, đó chỉ là một truyện cười. "Chỉ sợ hắn tìm được một cái tinh môn thông tới nội địa Dã Nhân châu." A Tín chốc lát liền suy đoán ra manh mối, lời nói rất nhanh: "Thâm nhập địch quân nội địa, mục tiêu thẳng lấy thủ lĩnh đối phương. Nếu như là như vậy, người của bọn họ nhất định không nhiều. Nếu nhiều người liền không cách nào ẩn dấu tung tích. Nhưng thực lực tất nhiên tinh nhuệ vô cùng, có thể dễ dàng đồ diệt Mộ Xuân bộ lạc, hẳn phải là binh đoàn lệ thuộc trực tiếp Mục Chi Hà. Mục Chi Hà cũng là cái người quyết liệt a, vì ngăn cản Dã Nhân châu thống nhất, không tiếc tự mình lao vào nguy hiểm." "Chúng ta phải tìm ra bọn họ, bằng không mọi người đừng nghĩ có thể yên giấc." A Tư Minh hung hăng nói, trong mắt lại không kiểm soát được toát ra một tia sợ hãi. Một chi binh đoàn đáng sợ như thế đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn, tuyệt đối là cuộc sống hàng ngày khó yên. Thiết Cức liên tiếp gật đầu: "Chúng ta đem tin tức Mục Chi Hà binh đoàn xâm nhập Dã Nhân châu, Mộ Xuân bộ lạc bị đồ sát truyền ra, để cho bọn họ biết cái gì gọi nửa bước khó đi!" A Tư Minh nói tiếp: "Còn phải tìm ra cái tinh môn kia, bằng không về sau Dã Nhân châu chúng ta trở thành hậu hoa viên (cửa sau) của bọn họ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi." Nghe hai người ngươi một lời ta một lời, A Tín trầm ngâm không nói. Hắn có cảm giác, những biện pháp đơn giản này chỉ sợ tạo ra tác dụng rất nhỏ. Đó là Mục Chi Hà. Đứng đầu Quang Minh ngũ hổ, một kẻ có thể dùng hai mươi năm kinh doanh kiên trì để thâm nhập, trước lúc xuất kích nhất định sẽ có an bài chu đáo, hết sức cẩn thận, mấy vấn đề này hắn không có khả năng không tính đến. A Tín từ trước tới nay không đánh giá thấp bất cứ một địch nhân nào, hơn nữa đối phương lại còn Mục Chi Hà. Tuy nhiên, cái này cũng không có nghĩa mình chỉ có thể bị động ôm cây đợi thỏ. Một cái ý nghĩ lớn mật, bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]